Bi hài chuyện "nàng hậu đậu" ra mắt nhà người yêu
Tiếng cười gần như vang khắp nhà chỉ vì sự ngây thơ quá mức, cũng như tài “nấu ăn” bá đạo của chị khiến cả nhà được phen tá hỏa. Việc là, mẹ anh nhờ chị bóc giúp củ hành, nhưng chị không biết đâu là hành là tỏi nên bóc hẳn cả bát tỏi đầy.
Nhiều cô nàng còn phải thúc giục người yêu để được đưa về nhà ra mắt còn không được, ấy vậy mà Hồng Hạnh lại năm lần bảy lượt chối đây đẩy. Những lần đầu, lần hai, lần ba còn tạm chấp nhận vì những lý do bận, chưa chuẩn bị tinh thần… của chị. Nhưng lần nào chị cũng lảng tránh vấn đề ra mắt, cưới xin khiến anh sinh nghi.
Mấy ngày liền anh nằm suy nghĩ, đặt ra đủ mọi tình huống, nào là cô ấy không yêu mình, cô ấy có người khác, cô ấy không có ý định yêu nghiêm túc… khiến anh càng quyết tâm phải đưa bằng được chị về nhà ra mắt.
Hôm đó, khi đang ngồi ăn bên nhà hàng ven hồ Tây, anh lại tiếp tục nói đến đề nghị đưa chị về ra mắt gia đình. Lúc đầu chị lại tìm cớ bận để trì hoãn, nhưng vì anh quá dứt khoát nên chị đành miễn cưỡng chấp nhận. Sự thật không như những gì anh nghĩ. Chị cũng muốn về nhà anh ra mắt lắm chứ, nhưng vì chị sợ, sợ về phải nấu nướng, phải rửa bát, phải cắt gọt hoa quả, rửa rau… Anh càng thúc giục càng khiến chị khổ tâm.
Tiếng cười gần như vang khắp nhà chỉ vì sự ngây thơ quá mức, cũng như tài “nấu ăn” bá đạo của chị khiến cả nhà được phen tá hỏa (Ảnh minh họa)
Chị vốn là gái Hà Nội gốc, gia đình lại khá giả, hơn thế bố mẹ chị hiếm muộn, mãi sau này mới sinh được chị nên cưng chiều lắm. Chị thông minh, xinh đẹp, học hành tử tế, công việc ổn định nên được nhiều người theo đuổi. Chỉ nhìn vào mẽ bề ngoài ai cũng nghĩ chị hoàn hảo lắm, nhưng đằng sau vẻ hồng nhan ấy lại có vô số "tật xấu" khiến các chàng trai hẹn hò với chị chỉ được vài ba tháng là nói lời chia tay.
Đấy là do từ bé được cưng chiều nên đến khi lớn chị vẫn như đứa trẻ đang tập đi vậy, cơm không biết nấu, rau không biết nhặt, hoa quả không biết gọt, thịt cá không phân biệt nổi, mọi việc mà những người con gái nên biết với chị đều xa lạ. Từ lúc quen anh, yêu anh, chị luôn sống trong nỗi lo sợ mất anh như bao lần yêu trước.
Chẳng vì thế mà từ trước đến nay chị không dám mời anh về nhà ăn cơm, cũng không dám về nhà anh ra mắt… chỉ dám tự tin cùng anh đến các nhà hàng, quán xá ăn uống. Chị sợ anh thấy được mình vụng, không biết làm việc nhà mà bỏ rơi chị như những người con trai trước kia.
Thời gian gần đây chị thường hay “mất tích”, thất hẹn với anh cũng chỉ vì cố tập trung thời gian cho việc học nấu ăn. Nhưng càng học chị lại càng cảm thấy thất vọng, vì sau gần 1 tháng chăm chỉ học tập chị vẫn không thể nấu được một món ra hồn. Lúc đầu chị đổ lỗi cho mẹ, vì đã quá chiều chị, sau rồi chị tự dằn vặt bản thân vì kém cỏi, vì vụng về, hậu đậu. Đôi bàn tay thon thả,trắng nõn nà ấy không biết đã bao lần chảy máu vì học nấu ăn. Chị phải giấu cha mẹ việc chị đi học thêm lớp nấu ăn, chị sợ mẹ chị thương con mà mắng, mà bắt chị chia tay với anh.
Nỗi khổ tâm ấy chị không dám nói ra, cứ một mình chịu đựng, đêm đêm lại khóc vì cảm thấy tủi thân. Còn anh thì lại nghĩ chị chán anh nên cũng lạnh nhạt với chị hơn. Thấy vậy, chị lo sợ nên lần này cũng quyết lấy hết dũng khí nhận lời về nhà anh ra mắt.
Lần đầu tiên chị bước chân vào nhà anh, khác hẳn với những suy nghĩ, căng thẳng, lo toan của chị đêm qua. Với nét đẹp hiền dịu, giọng nói nhỏ nhẹ và thái độ lễ phép, chị rất được lòng gia đình anh. Đúng như dự đoán, chị được mẹ anh gọi vào bếp phụ nấu ăn, nhưng vì thật thà và ngây thơ, chị nói thật với mẹ anh “Con xin lỗi bác, thật sự là con không biết nấu ăn, bác có việc gì cần giúp, bác cứ dạy con, con nhớ rồi con làm được…”. Mẹ anh thấy chị ngoan ngoãn nên càng tỏ vẻ quý mến.
Tiếng cười gần như vang khắp nhà chỉ vì sự ngây thơ quá mức, cũng như tài nấu ăn "bá đạo" của chị khiến cả nhà được phen tá hỏa. Việc là, mẹ anh nhờ chị bóc giúp củ hành, nhưng chị không biết đâu là hành là tỏi nên bóc hẳn cả bát tỏi đầy. Rồi thêm nữa là thay vì bỏ bột ngọt vào canh chị lại cho hàng tá đường vào, bảo tắt bếp thì chị vặn to hơn khiến canh trào hết ra ngoài… cứ như thế món nào cũng được chị chế biến “đặc biệt”, nên cả nhà được buổi ra nhà hàng ăn.
Thế nhưng, chị lại cảm thấy hạnh phúc vì có thể bộc lộ được con người thật của mình mà vẫn nhận được sự yêu mến của gia đình anh, nhất là mẹ anh, chị vui đến nỗi cả đêm không ngủ được.
Sau khi ra mắt nhà người yêu, chị tự tin hơn hẳn, không cần phải che giấu, từ đó chị thường xuyên qua nhà anh, nhờ mẹ anh dạy nấu nướng, cắt gọt hoa quả. “Mẹ chồng”, “nàng dâu” thân lại càng thân. 2 tháng sau đó, hai người quyết định kết hôn, lúc này chị cảm thấy hạnh phúc mà không còn chút gì bận tâm, lo lắng như trước kia.