Thứ Tư, 26 tháng 3, 2014

Câu chuyện tình yêu!!!

Anh và cô gặp nhau rồi yêu nhau từ năm cuối ở trường trung học. Ngay lần đầu tiên nhìn thấy cô, anh đã thích ánh mắt ngây ngô và tinh nghịch của cô.
Anh là một chàng trai có tính hài hước và dễ gần, chính vì vậy anh và cô đã nhanh chóng trở thành bạn thân rồi họ yêu nhau từ lúc nào không biết nữa. Nhưng có lẽ dấu ấn cho họ là cuối mùa thu năm thứ 2 trung học, anh đã nói anh yêu cô thật nhiều. Cô không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, đó cũng là chuyện thường bởi tình yêu lần đầu đến với cô làm cô cảm thấy bối rối và ngượng ngùng.
Cô - một cô gái với đôi mắt to tròn tỏa sáng như ánh sáng mùa thu mang lại. Nhìn cô, người khác có thể nhận thấy ngay sự thông minh, khéo léo trong xã giao và đặc biệt có một chút gì đó mạnh mẽ mà nhiều bạn trai phải ao ước. Cô có những mơ ước từ nhỏ và cô đang dần hoàn thành nó, chỉ có một điều không nằm trong dự định của cô đó là cô đã yêu anh. Tình yêu đến thật nhanh chóng làm cho con người ta không nhận ra mình đang yêu, và cô cũng vậy, chỉ biết rằng khi xa anh, khi lâu lâu không thấy giọng nói của anh là cô lại thấy buồn buồn, nhớ nhớ…
Tình yêu của họ cứ thế mà lớn dần trong trường trung học, anh rất chiều cô và cô cũng biết điều đó. Chính vì vậy giữa họ chẳng bao Trạm cân điện tử 40 tấn | Trạm cân điện tử 60 tấn |Trạm cân điện tử 80 tấn

Sắp hết năm cuối trung học, anh chọn cho mình một trường đại học kĩ thuật để thi vào, và tất nhiên là người miền bắc anh sẽ chọn một trường kĩ thuật ở Hà Nội… Anh nghĩ vậy, anh hỏi cô sẽ chọn thi trường nào? Và thật bất ngờ khi cô nói cô sẽ thi một trường kinh tế ở khu vực miền trung, và trường đó ở tận trong Đà Nẵng. Anh buồn ra mặt nhưng vẫn thói quen chiều chuộng nên anh giữ lại tâm trạng và chúc cô thi tốt. Còn cô, vẫn vẻ mạnh mẽ và tươi cười “Thế nhé, anh ở miền bắc, em miền trung... thử xem ai giữ được tình yêu này nhé”. Cô suy nghĩ đơn giản khi chọn trường “con gái nên học kinh tế”, bố mẹ cũng hỏi cô sao không thi một trường kinh tế ở Hà Nội mà lại vào hẳn miền trung như vậy? Cô chỉ nhoẻn miệng rồi cười phá lên “tại vì con muốn bay bổng và xem xa bố mẹ con có tự lo được cuộc sống cho mình không, con trưởng thành rồi mà"... Và thế là họ thi đậu, cả hai sẽ đi học đại học ở hai vùng xa nhau lắm.
Trước ngày đi nhập học, anh và cô nói chuyện thật nhiều, lần đầu tiên họ nắm tay, lần đầu họ trao nhau nụ hôn ngượng ngùng. Anh nói anh sẽ đợi, anh yêu cô thật nhiều... còn cô chỉ khẽ gật đầu, cô không muốn nói những câu tình cảm cho người khác nghe, và anh cũng không phải ngoại lệ. Có chăng cô chỉ nói những câu ấy với anh, và chỉ trong những tin nhắn, trong những bức thư…Chính vì vậy đã nhiều lần anh thất vọng, anh buồn vì cô không đáp lại một câu nói yêu thương nào cả. Nhưng anh biết cô yêu anh rất nhiều, vì vậy anh tự động viên mình “không nói cũng không sao, miễn là em yêu mình là đủ"…
Trong suốt thời gian học đại học, họ gọi điện, nhắn tin cho nhau… gặp nhau trong những ngày lễ mà cả hai đều về quê. Đến sinh nhật cô, sinh nhật anh, noel, valentine… cũng chỉ là những tin nhắn yêu thương và những món quà gửi qua bưu điện. Nhưng chính vì đơn giản như thế, ngọt ngào như thế mà tình yêu trong sáng của họ bền lâu. Cả cô và anh không cho phép mình có thêm một mối quan hệ phức tạp nào khác, họ chỉ biết cố gắng học để ra trường và được gần nhau. Ai nhìn họ, biết đến họ đều với sự ngưỡng mộ… sao tình yêu đầu lại lâu bền đến thế.
Điều ngọt ngào nhất trong tình yêu - 1
Nước mắt cô cứ rơi rơi theo từng phút hối hận (Ảnh minh họa)
Rồi một ngày đầu năm thứ 4 đại học, anh bất ngờ xuất hiện ở cổng trường ĐH của cô, anh ôm cô một cái làm cô ngượng ngùng với đám bạn và phải đẩy mạnh anh ra. Cô mừng lắm, nhưng ngạc nhiên vì sao anh lại vào thăm mình trong khi việc học của anh còn bộn bề ở Hà Nội. Cả đêm hôm đó họ nói chuyện thật nhiều… và tất nhiên anh vẫn luôn nói anh yêu cô. Anh nói anh sắp phải đi xa, là đi du học bên Úc để hoàn thành mong muốn của cha mẹ. Anh sẽ đi 1 năm, anh dặn dò cô thật nhiều, cô chỉ ôm anh và khóc. Lần đầu tiên trong đời cô khóc vì một người con trai, và cũng là lần đầu tiên cô nói với anh “Em sẽ đợi anh”. Cô bắt anh hứa, tối nào anh cũng phải hát ru cô ngủ, mỗi ngày một bài, một điệu khác nhau. Anh cũng ra một điều kiện với cô, mỗi tối anh gọi cho cô, cô chỉ làm một việc là nhấc máy và nghe, không được hỏi, không được bắt anh nói thêm gì ngoài việc hát cho cô. Cô đồng ý.
Vài ngày sau đó, cô nhận được điện thoại của anh, anh nói anh đang ở Úc rồi và anh sẽ thực hiện lời hứa. Tối hôm đó anh hát ru cô bằng bản tình ca mà Quang Dũng vẫn hát. Bài hát quen thuộc thế mà sao cô nghe hôm nay thấy lạ và hay đến thế, và vậy nên cô ngủ lúc nào không biết nữa. Rồi những ngày sau đó anh cứ ru cô ngủ mỗi tối, và không quên nói một câu anh yêu em khi kết thúc. Ở đầu dây bên này cô cũng giữ lời hứa với anh sẽ không hỏi han gì khi anh gọi điện thoại, và chỉ nói, chỉ hỏi anh qua chát yahoo, nhắn tin…
Khoảng 3 tháng sau ngày anh đi, cô nhận luận văn tốt nghiệp. Đối với một sinh viên ưu tú như cô thì làm luận văn tốt nghiệp chỉ mất 2/3 thời gian cho phép vì vậy cô có nhiều thời gian hơn, cô muốn về thăm bố mẹ anh... Nhưng khi cô đến, cổng nhà anh nhiều lá vàng rụng, hai cánh cổng đã sét rỉ, cái khóa cũng rỉ như không có ai lau chùi đến chúng, cô hoang mang… Đi hỏi hàng xóm xung quang chỉ thấy họ nói cách đây 4 tháng cả gia đình họ xảy ra chuyện gì không biết nữa nhưng họ đã chuyển nhà từ ngày ấy.
Cô càng lo lắng và không hiểu sao anh không nói với mình… Tối đó, cô đã hỏi anh lí do sao có chuyện như vậy mà anh không nói với cô… anh không trả lời mà chỉ cúp máy một cái "Phụp"… Cô giận lắm, cô bực, cô nóng tính. Tối hôm sau cô lại hỏi “Hay anh chán em rồi?” cũng không gì khác ngoài tiếng "phụp"…rồi những ngày sau đó cũng vậy. Anh tắt máy nhanh đến nỗi câu nói của cô“chúng mình chia tay nhé”... anh cũng không thèm trả lời. Cô thực sự quá bức xúc, quá bực và không hiểu sao anh lại bỏ cô với bao hứa hẹn như vậy, dù tối nào anh cũng vẫn hát ru cô ngủ, vẫn giọng anh trầm trầm hát nhưng không bao giờ trả lời cô, chắc anh đang thực hiện lời hứa “cô không được hỏi gì khi anh gọi điện hát ru cho cô ngủ”. Nhưng không chấp nhận mãi thế được, cô phải tìm bố mẹ của anh để nói với họ cho anh một trận vì dám làm cô bực, với lại cô cũng muốn gặp họ, hỏi han họ vì đã lâu lắm cô không thăm họ rồi. Cô trở về quê và hỏi công an địa phương nơi gia đình anh đã sống ngày trước, họ nói cho cô biết gia đình anh đã chuyển vào Đà Nẵng ( Số nhà…,đường…). Cô ngạc nhiên và lại vui vui, hóa ra nhà anh chuyển vào chỗ mình học, sao mà anh giấu kín thế, chắc làm mình ngạc nhiên đây! Nhưng dù sao việc quan trọng nhất là cô sẽ đến thăm họ sớm nhất. Tối đó cô không hỏi anh gì hết...
Cô trở lại Đà Nẵng vào một chiều trời không nắng, âm u, và cũng là ngày thứ 100 mà anh đi Úc. Cái cổng nhà mới của anh trang trí thật lạ, một cái vòm có thiết kế kiểu Hàn Quốc, xung quanh có dây leo… Cô bước hồ hởi qua cánh cổng, là mẹ anh.. nhưng sao mẹ gầy đi nhiều thế, ánh mắt nhạt nhòa. Cô bước nhanh vào nhà anh, chiếu thẳng vào mắt cô là tấm ảnh to của anh, xung quanh là khói hương nghi ngút. Mọi chuyện đến với cô quá bất ngờ, tay cô rã rời, cô đánh rơi cả đồ biếu mà cô đã chuẩn bị trước khi đến đây. Cô như chết lặng, cô òa khóc, chưa bao giờ cô khóc nhiều đến thế, dường như cô đã hiểu được một chuyện gì đó. Cô lịm đi lúc nào không biết. Tỉnh dậy, mẹ anh đang ngồi bên...
- Cháu tỉnh rồi à, thằng Thuận nhà bác chắc sẽ làm cháu buồn lắm. Nó bị ung thư giai đoạn cuối và đã mất cách đây 3 tháng. Trước khi nó ra đi, tâm nguyện lớn nhất của nó là mọi người đừng nói cho cháu biết, nó sợ cháu buồn. Nó muốn được yên nghỉ ở nghĩa trang gần trường đại học của cháu, vì vậy cả gia đình bác đã chuyển vào đây để chăm chút mộ phần cho nó. Nó yêu cháu nhiều lắm, trước đó nó đã hát suốt cả tuần để thu âm gần 200 bài hát rồi thuê 1 hãng truyền thông mỗi tối gọi điện cho cháu bằng số điện thoại bên Úc và phát từng bài hát đó.
… Bây giờ cô đã hiểu tất cả, vì cô, anh vì cô mà đã làm mọi thứ, động viên cô suốt thời gian ấy. Sẽ khổ đau hơn nếu cô biết chuyện này muộn hơn nữa, nhưng giờ đây cô cảm thấy nuối tiếc, buồn sâu lắng. Vì sao cô không dành thời gian cho anh nhiều hơn, vì sao cô phải đi xa để chứng tỏ sự mạnh mẽ của mình… Có phải cô có một chút gì bất cần. Ôi mọi thứ đang loạn lên trong đầu cô, nước mắt cô cứ rơi rơi theo từng phút hối hận…
Cô chưa bao giờ nói "Em yêu anh"!
P/s: Hãy yêu thật lòng và hết mình khi ta còn nhau.

Những lời chào buổi sáng dễ thương nhất

1. Dậy đi em, trời sáng rồi. Anh nhờ một thiên thần tới gọi em dậy nhưng thật đáng tiếc vì một thiên thần không thể đánh thức một thiên thần khác... vì vậy anh đành tự đánh thức em vậy. hiiiii, chúc em một ngày mới tốt lành!!!' 

12. Mặt trời đã hé rạng đằng Đông và những con chim đang ca hót vui vẻ. Bươm bướm đang bay lượn quanh những cành hoa. Đã đến lúc dậy và ngáp một cái thật to nào! Chúc buổi sáng tốt lành em lười của anh !!

13. Này bạn, bạn nợ tớ thì phải trả đi chứ! Tính xù hả? Người đâu mà ... Bạn nợ tớ 1 NỤ CƯỜI ĐÓ! Chúc 1 ngày đầy niềm vui và những bất ngờ!

14. Anh ơi, dậy chưa? Anh đừng nướng kỹ quá, khét rồi! Em nhìn thấy từ phía nhà anh..."Ôi! có khói bốc lên cao rồi kìa"Trạm cân điện tử 100 tấn | Trạm cân điện tử 120 tấn | Trạm cân điện tử 150 tấn, em sợ ko nhận ra anh mất.


15. Tối qua anh đi ngủ với một nụ cười vì anh biết anh sẽ mơ thấy em… Và sáng nay anh thức dậy cũng với một nụ cười vì anh biết em không là một giấc mơ.

16. Trên thiên đường có 10 thiên thần: 5 thiên thần đang chơi đùa, 4 thiên thần đang nói chuyện, 1 thiên thần đang ngủ. Thiên thần đang ngủ là em đó, em dậy đi ăn sáng với anh nhe' !

17. Em gửi cho anh 1000 nụ cười, bây giờ anh hãy cười đi nhé! Còn 999 nụ cười anh hãy để dành dưới gối, mỗi sáng thức dậy anh hãy lấy ra 1 nụ cười. Vì em mong muốn anh luôn vui vẻ.

18. Sáng rồi, sáng rồi, dậy chưa ông xã của em :X. Lại thêm 1 ngày nữa để cho anh được yêu cô gái của đời anh rùi nhé!

19. Em biết không, em nhìn đáng yêu lắm khi đọc tin nhắn của anh. Em càng đáng yêu hơn khi đọc tin nhắn của anh và mỉm cười. Em đáng yêu nhất khi đọc tin nhắn của anh, mỉm cười và hồi âm. Bây giờ em hãy là người đáng yêu nhất đi nhé, nhóc! ^^ Chúc em sáng tốt lành!

NHỮNG LỜI CHÚC BUỔI SÁNG ĐỘC ĐÁO NHẤT

20. Mặt trăng nhìn anh và hỏi "Nếu người yêu bạn không gửi tin nhắn, bạn có bỏ cô ấy không?" Anh trả lời "Thế bầu trời có bỏ bạn không nếu bạn không chiếu sáng?" Hoan nghênh anh đi nào!Hihi! Chúc em ngày mới tốt lành!

21. Tình yêu và sự quan tâm có thể biểu lộ bằng nhiều cách. Một cách anh biết đó là gửi tình yêu băng qua khoảng không gian đến với người đang đọc tin nhắn này... Ngày mới vui em nhé!^^

22. Em ngủ dậy chưa? Trời lạnh đấy, em nhớ mặc ấm khi đi ra đường nhé! Một ngày mùa đông ấm áp em nhé! Luôn bên em!
loi chuc buoi sang hay cho nguoi yeu
những lời chúc hay nhất
23. Người ta nói rằng một nụ cười là hệ thống siêu ánh sáng cho khuôn mặt, hệ thống làm mát cho cái đầu và hệ thống sưởi ấm cho trái tim. Vì vậy, bạn hãy mỉm cười mỗi ngày bạn nhé! Ngày mới vui vẻ!^^

24. Mỗi ngày khi anh thức dậy, điều anh ước trước tiên là mong người nhận được tin nhắn này sẽ luôn vui vẻ và đón ngày mới với nhiều may mắn!^^

25. Đây là lời bác sĩ khuyên: Ăn sáng đều đặn, uống nhiều nước, đừng quên vitamin C và nhắn tin cho anh ít nhất 3 lần/ ngày. Chúc em ngày mới nhiều niềm vui!^^

26. Em đã nhận được tin nhắn của anh chưa nhỉ? Nếu chưa nhận được thì em hãy tiếp tục đọc tin nhắn này để biết được thông điệp của anh trong ngày hôm nay nhé: Chúc em ngày mới rạng ngời hạnh phúc và mãi bên anh! Yêu em ngốc ạ!

27. Em à, quen và yêu em anh thấy mình thay đổi thật nhiều, mỗi sáng mai thức dậy anh như có thêm động lực, người đầu tiên anh luôn nghĩ đến là em.

28. Anh yêu! Em thấy hạnh phúc, cảm ơn cuộc đời đã mang anh đến bên em và cho em một hạnh phúc trọn vẹn. Chúc anh một ngày mới làm việc hiệu quả. Em luôn ở bên anh!

29. Anh đã dậy để đi làm chưa hay vẫn còn quận tròn trong chăn ấm thế, anh đừng nướng kỹ quá nhé, muộn giờ làm đấy. Chúc anh ngày mới vui vẻ và làm việc hiệu quả!^^

30. Em này, em đừng để công việc bận rộn của mình cuốn em đi mất khỏi anh nhé! Một ngày hãy dành cho anh mấy giây trong tâm trí em. Ngày mới tốt lành nhé em!

32. Cám ơn ánh ban mai cho em thêm sức sống, cám ơn các vị thần luôn trao may mắn cho em, cám ơn những nụ cười cho em tin yêu sự sống, cám ơn những người bạn xung quanh em. Hơn thế nữa, cám ơn anh, anh đã cho em nhiều thứ hơn em mong đợi. Chúc anh một ngày mới rạng rỡ và nhiều may mắn!

33. Em hãy tin rằng, khi anh nhắn tin vào buổi sáng chỉ có thể là lời chúc ngọt ngào: "Ngày mới rạng rỡ và niềm tin em nhé"!^^


Read more: http://www.goctraitim.vn/2013/09/33-loi-chuc-buoi-sang-lang-mang.html#ixzz2x7nngqqs

Thứ Ba, 25 tháng 3, 2014

sáng mai rực rỡ cùng ảnh thiên nhiên đẹp!!!





Xin lỗi mình yêu nhau nhé!!!

Em có thai rồi,
Phong bình tỉnh đến mức Hạnh không thể ngờ được, từng câu nói của Phong còn làm cho Hạnh càng nhói đau thêm. Mấy tháng rồi, đi phá đi, đây chỉ là một tai nạn không đáng có, cô cần bao nhiêu? Hạnh là một người con gái sinh ra trong một gia đình giàu có, cô không cần tiền, cô cần Phong vì cô yêu Phong, Phong không giàu có, không quá đẹp trai nhưng sống rất giản dị và nội tâm. Hạnh thấy được trong Phong một con tim hết lòng vì người mình yêu thương và cô đã được chứng kiến điều đó từ mối tình trước đây của Phong.

Mặc dù người Phong yêu đã chết nhưng Phong vẫn không ngừng yêu cô ấy.Em không cần tiền, anh nghĩ em cần tiền sao, em thiếu tiền sao, em….em….em…chỉ cần anh thôi. Anh hiểu không?
- Nhưng tôi không yêu cô, cô biết rõ điều đó mà
- Em không quan tâm điều đó, em chỉ cần có anh, em sẽ giữ đứa bé dù anh không quan tâm gì tới em.
- Tùy cô
Dức lời Phong đứng lên bỏ đi đề lại Hạnh một mình tại quán café, nơi mà lần đầu tiên cô gặp anh và yêu đơn phương anh. Lệ cô rơi, rơi trên má, cô hi vọng mình báo tin mình mang giọt máu của anh thì anh sẽ chịu trách nhiệm và đón nhận cô, cô thất vọng, rất thật vọng. 2 tháng trước sinh nhật anh, cô đến chúc mừng anh, anh uống say, cô dìu anh vào phòng, trong cơn say anh đã chiếm đoạt cô. Không, chính xác là cô tự nguyện, trong cơn dục vọng anh không gọi tên cô mà tên người anh yêu nhưng cô vẫn chấp nhận. đón nhận thân thể anh và………cô đã mang giọt máu của anh.

Hạnh trở về nhà với mớ hỗn độn trong đầu, cô biết gia đình cô rất thích anh, muốn anh trở thành một thành viên trong gia đình cô nhưng trong tình cảnh này liệu gia đình anh có hiểu cho cô không hay lại trách cô sống buông thả, hư hỏng. Cô nằm trên thiếp đi lúc nào không biết.Phong ngoài mặt lạnh lùng với cô nhưng anh biết mình phải có trách nhiệm trong chuyện này, nói yêu Hạnh thì không phải mà không yêu củng không phải.
Anh biết Hạnh yêu anh, yêu anh rất nhiều nhưng trái tim anh đã trao trọn cho người đó, nó đã bị lấy đi khi người đó dời bỏ khỏi thế gian này. Anh không thể yêu ai được nữa rồi.Bạn bè cả hai đều có quan điểm khác nhau về chuyện của Phong và Hanh
Về bạn của Hạnh:
- Mày tính sao về cái thai này đây?Tao sẽ nuôi nó.
- Chắc chắn thế
- Nuôi nó, mày điên à, không có chồng mà có con mày nghỉ sẻ như thế nào, chưa kề tới chuyện mày là một tiểu thư của một gia đình có danh tiếng trong xã hội, mày nghỉ cho kỉ cho tao nhờ. Mà bố mẹ mày biết chuyện chưa?
- Biết rồi, bố mẹ tao nói tùy tao quyết định, tao lớn rồi tao biết mình phải làm gì mà, tao yêu anh ấy, thật đấy, mày củng đang yêu mà mày biết điều đó mà.
- Tao khác mày, tao yêu anh ấy mà anh ấy yêu tao không như mày yêu đơn phương đâu, cô bé khờ khạo của tao ạ
Hạnh gục mặt xuống không nói gì thêm
- Tao xin lỗi, tao nói vậy thôi chứ quyết định là do mày mà, dù gì chúc mày sẽ hạnh phúc.
Về bạn của Phong:
- Tao nghe nói con Hạnh có thai với mày à Phong.
- Có chuyện gì không?
- Sao mày biết? cô ta nói cho mày nghe à?
- Không hề, cái tin giật gân này có đăng ngay trên báo kìa, mày không đọc báo hôm nay à
- Tao không đọc
- Thế giờ mày tính sao đây, chẳng lẻ mày không dám chịu trách nhiệm hay………..
- Thôi, để cho tao yên
Chuông điện thoại của Hoàng reo reng…..reng…reng…- Bố tao gọi tới, mày im để tao nghe điện thoại
- Con nghe thưa bố
- Anh giỏi quá rồi nhỉ? Tôi không nói gì nhiều, tối nay về nhà gặp tôi ngay
Cạch…Phong chưa kịp nói gì bố Phong đã cúp máy, có vẻ ông rất tức giận về chuyện này
- Sao rồi mày
- Khỏi nói củng biết ông già tao đang bốc hỏa ở nhà rồi
- Thế mày tính sao đây
- Chắc phải cưới thôi chừ sao giờ
- Nhưng mày có yêu nó đâu?
- Cô ta đã thủ đoạn muốn có tao bằng được tao sẽ cho cô ta thấy …………hậu quả
3 tháng sau một đám cưới được diễn ra như ý của Hạnh nhưng đó thì không là ý muốn của Phong. Ngày cưới Phong vẫn vui vẻ tiếp khách làm Hạnh tưởng anh đã chấp nhận cô, yêu cô nhưng cơ không biết một địa ngục đang chờ đón cô ở phía trước, con đường hạnh phúc của cộ liệu có thể tìm thấy được không?
Kết thúc tiệc cưới, vừa về đến nhà Phong đã kéo Hạnh vào nhà Phong đã nói lạnh lùng với Hạnh “ cô lấy được tôi phần xác cũa tôi chứ không lấy được trái tim tôi đâu, ngồi nhà lấy vốn nó không thuộc về cô” Cưới nhau hơn 1 tháng mà chưa khi nào Phong ngủ chung với Hạnh mặc dù anh vẫn chăm sóc cô tận tình, cô củng vui lắm nhưng Phong lại làm cô mừng hụt “ cô đừng hiểu lầm nhé, tôi chỉ lo cho con tôi thôi chứ sau khi cô sinh thì cô làm gì thì làm, đi đâu thì đi”.Vốn sinh ra trong gia đình giàu có nên Hạnh rất vụng từ việc nhà, nấu nướng nhưng bù lại Hạnh rất chịu khó và ham học hỏi, chỉ trong vài tuần cô đã biết thông thạo các món ăn bình thường cho gia đình, vài tháng cô đã biết hầu như các món ăn Phong thích, thậm chí các món trên tivi thường hay hướng dẫn. Do cô đang mang thai nên cô xin nghỉ tại công ty tiện thể chăm sóc anh. Hằng ngày anh chỉ có việc đi làm các công việc khác trong gia đình đều do tay cô làm hết mọi chuyện. Phong chưa bao giờ khen cô trái lại cô mà sai xót một chút gì là anh chê bài hết lời.
Ngày cô sinh, cô đẻ khó tưởng rằng cô không qua khỏi thế mà anh chỉ đến nhìn con, âu yếm chứ chẳng hề quan tâm gì đến cô. Cô củng quen rồi, hình như sống với anh dần cô củng vô cảm như anh chăng. Bạn bè cô đến thăm cô, đứa bạn thân nhất chờ mọi người về hết mới tâm sự với Hạnh.
- Mày thấy chọn lựa của mày như thế nào?
Cô im lặng
-Mày cảm thấy hạnh phúc chứ?
Cô im lặng
- Mày nói gì đi chứ, mày cứ im lặng tao biết phải làm sao đây. Trước đây tao đã nói với mày rồi, đây là một cuộc hôn nhân không có hạnh phúc, hắn chỉ coi mày như là một món đồ chơi, lấy vợ về mà cứ như lấy ôsin về làm ấy.
- Tao không bao giờ hối hận về quyết định của mình, mãi mãi như thế, tao đã có bé Bi rồi, đó là sợi chỉ gắn kết tao và anh ấy mãi mãi.
- Mày vẫn tin rằng đứa con đó sẽ làm hắn thay đổi với mày sao, mày sai rồi, sai thật sai rồi Hạnh à. Mày tin tao đi hạnh phúc đang ở trước mắt tao rồi.
Sinh con Hạnh phải lo đủ thứ chuyện, từ việc công ty đến việc nhà, việc chăm con mọn, cô thậm chí chưa có một chút kinh nghiệm gì về việc này cả củng may có mẹ giúp đở cô trong suốt thời gian bé Bi 1 tuổi. Phong tuy không quan tâm gì tới Hạnh nhưng anh chưa bao giờ nghỉ tới việc ly dị hay ngoại tình, anh không muốn bị mang tiếng hay đại loại thế. Một đêm Phong mơ thấy người yêu đã chết của mình
- Em……em…..chờ anh với, anh có nhiều điều muốn nói với em
- Anh muốn nói gì nữa, anh và em bây giờ là hai thế giới khác nhau, anh quên em đi được không?
- Không….không…không bao giờ anh ngừng yêu em.
- Anh đừng như vậy, anh hảy để em ra đi thanh thản, anh cứ tiếc nuối vấn vương làm sao em siêu thoát được đây
- Anh sẽ đi cùng em cho anh theo em được không?
- Không được anh à, anh còn tương lai, còn gia đình, còn chị Hạnh, chị ấy rất tốt, yêu anh nhiều hơn em yêu anh nữa, anh quên em và chấp nhận chị ấy đi, chị ấy vì anh mà thay đổi mình rất nhiều rồi anh không nhận thấy sao.
- Anh mặc kệ, anh chỉ yêu em thôi.
- Em xin lỗi anh, em không xứng đáng với tình yêu của anh đâu, thật ra em yêu anh Hoàng cơ, em đã có thai với anh ấy, cái ngày em chết củng là ngày em biết tin em có thai, em do vội vã đến báo tin mừng cho anh ấy nên em mới bị tai nạn. Em xin lỗi anh
- Không…..không….không….không…..
“Anh….anh…anh sao vậy, có chuyện gì sao, anh mơ thấy gì sao” Hạnh ngồi nhìn anh lo lắng và tò mò
- Không…không co chuyện gì đâu, Phong người ướt đẩm mồ hôi nhìn Hạnh, anh nghỉ về giấc mơ mà anh vừa mơ thấy, phải chăng đó là sự thật sao, sự thật người anh yêu nhất lại có thai với thằng bạn thân nhất của anh là Hoàng.
Anh quyết tìm cho ra sự thật nên ngay hôm sau anh đã đến gặp Hoàng.Hôm nay, rồng đến nhà tôm thế này, có chuyện gì quan trọng mà mày đến tận nhà tao thế này.
- Hôm qua tao mơ thấy…..
- Mày mơ thấy cô ấy ư?
- Uk
Hoàng im lặng một hồi lâu, căn phòng như lặng im như tờ, Hoàng cất tiếng xé toang không khí ngột ngạt bao trùm.
- Hôm qua cô ấy củng về báo mộng cho tao, có lẽ cố ấy nói đúng tao sẽ cho mày biết tất cả, thật ra tao và cô ấy yêu nhau, tao………….
Bốp….. một nắm đấm trúng ngay miệng Hoàng làm Hoàng bật ngửa, Phong tiếp tục xông tới nắm lấy cổ áo Hoàng nói như hét
-
Tại sao….tại sao….tại sao lại như thế Hoàng, mày là bạn thân nhất của tao mà
- Tao….tao…xin lỗi
- Xin lổi, mày tưởng xin lỗi là xong sao, mày có biết cô ấy đã có thai với mày không
- Hoàng nghe tư sét đánh đẩy mạnh Phong ra nắm lại cổ áo Phong
- Mày nói gì, mày nói lại xem nào.Cô ấy có thai và cái thai đó là của mày, vì đến báo tin cho mày mà cô ấy chết, mày vừa lòng chưa.
- Không…..không…..tao không tin……tao không tin
- Tiếc rằng điều đó là sự thật, tao đã đến gia đình cô ấy và xác nhận cô ấy đã có thai trước khi chết.
Hoàng gục xuống gào thét như điên dại, Phong cuồi cùng đã biết được tất cả, anh lặng lẻ đi ra khỏi nhà Hoàng chạy về nhà. Thất vọng về mọi thứ Phong lao vào rượu chè, bỏ bê mọi chuyện Hạnh lại phải chạy tới chạy lui lo công việc của anh. Phong chỉ biết sáng nhậu, tối nhậu không quan tâm gì cà. Hạnh phải gửi con sang nhà bà nội chăm sóc giúp, cô vừa lo việc công ty mình vừa phải lo cho công ty anh, chỉ một tuần mà nhìn Hạnh khác hẳn đi.Một đêm Phong nhậu say rồi chạy ra ngoài như kẻ điên, Hạnh lao theo anh, giữ anh lại nhưng không được, Phong cứ đi phía trước lảo đảo, cô lặng lẻ đi phía sau. Chợt có một chiếc xe ôtô lao tới phía Phong, Hạnh lao tới đẩy anh ra khỏi hướng chiếc xe lao tới, cô vùng dậy tránh nhưng không kịp, cô chỉ kịp nghe thấy tiếng “Rắc” rồi bất tỉnh.
Phong tỉnh dậy, anh thấy mình trong bệnh viện, anh không nhớ gì cả, như lẩn thẩn ra viện đi về nhà, thấy nhà bừa bộn anh liền hét lớn “ cô làm gì mà nhà bề bộn thế này, dọn cơm cho tôi nào”. Không nghe thấy tiếng ai trả lời anh càng bực dọc hơn đùng đùng chạy vào phòng Hạnh không thấy đâu rồi phòng khách, rồi phòng anh, tất cả không thấy cô đâu. Phong không thèm gọi điện hỏi thăm cô mà đi tắm rồi mở một lon bia ra phòng khách xem tivi.
Bất giác anh gọi tên Hạnh “ cô lấy cho tôi cái khăn nào”, không phải vô tình mà Phong gọi vậy vì mỗi ngày anh tắm xong Hạnh đều lấy khăn lau lại người cho anh. Chuông nhà reo Phong chửi thầm “ giờ này mới về sao, mày chết với tao”. Phong ra mở cửa thì thấy mẹ Hạnh
- Sao mẹ lại đến đây?
- Mẹ tới lấy đồ cho con Hạnh
- Cô ấy dọn về nhà mẹ à.T
- hằng này hay nhỉ, vợ mày nằm bệnh viện mà mày không biết sao.
Tiếng nói của mẹ Hạnh làm cho Phong chết đứng, não anh như một cuốn băng quay lại toàn bộ vụ tai nạn. Phong cầm lấy vai mẹ Hạnh hỏi
- Cô ấy có sao không mẹ?Cô ấy đang ở bệnh viện nào, con đưa mẹ đi.
Thu xếp một số đồ dùng Phong chở mẹ nhanh tới bệnh viện X. Vừa vào phòng anh đã thấy cô nằm đó, hai mắt ướt lệ nhìn anh.
- Anh không sao rồi, không sao rồi, em mừng lắm
Phong tiến lại gần Hạnh thì anh mới nhận thấy chân trái của cô không còn nữa, chiếc xe đó đã nghiến nát chân cô, anh ôm cô vào lòng.
- Tại anh, tại anh không tốt, anh có lỗi với em
Lần đầu tiên Hạnh được Phong ôm một thật lòng, mọi cảm xúc tuôn trào
- Em yêu anh, em sẳn sàng hi sinh tất cả để có được anh
- Có đáng không em
- Đáng…. Rất xứng đáng vì anh là cuộc sống của em.
Phong như chợt tỉnh khỏi cơn mê, anh cứ mù quáng tin vào một tình yêu không có thực, tình yêu đầy sự lừa dối mà anh không nhận thấy hạnh phúc, tình yêu của mình ngay trước mắt. Phải chăng bây giờ đã quá muốn màng đối với Phong khi trước mắt anh Hạnh đã không còn nguyên vẹn củng vì anh, hi sinh vì anh quá nhiều mà anh chưa bao giờ nhì thấy được. Quay đầu lại đi Phong ơi, mày phải thức tình lại đi thôi.Phong khẻ buông Hạnh ra khỏi lòng.
- Em, anh muốn….anh muốn….mình chia tay
Hạnh không biết nói gì gục mắt xuống
- Anh thấy mình không xứng đáng với em, em hi sinh vì anh quá nhiều rồi, đã đến lúc anh phải cho em được……………hạnh phúc.
- Anh , anh, anh xin lỗi, mình yêu nhau nhé em, hảy cho anh làm chiếc chân trái của em trong suốt thời gian còn lại nhé.
Hạnh vui sướng tột độ, cô cười mà nước mắt tuôn rơi không phài nước mắt đau buồn mà đây là những giọt nước mắt hạnh phúc. Tình yêu và hạnh phúc đã đến với cô.

Con ơi, đừng khóc vì thần tượng K-pop nữa!

Đọc tin tức trên mạng về việc, một đứa trẻ 13 tuổi bị cha mình giết một cách dã man bằng cách đâm liên tiếp vào người cho tới  khi con chết cũng chỉ vì con cuồng trai xinh, gái đẹp mà tôi thấy buồn thay. Sự việc để lại vết thương quá lớn, để lại nỗi ân hận quá sâu sắc cho người cha dù rằng, đó chỉ là một phút nông nổi đã khiến anh mất đi ý chí. Đứa trẻ theo lời kể của mọi người thì quá cứng đầu, quá mê mẩn người nổi tiếng K-pop mà không nghĩ đến cha mẹ, không tôn trọng cha mẹ mình nên cuối cùng đã chịu một kết quả bi thương đến vậy.
Tôi, thân là một người cha thực sự thấy quá chua xót khi đọc được câu chuyện này, trong một giây phút nào đó, tôi bàng hoàng nghĩ tới các con của tôi. Tôi cũng đang có hai đứa con tuổi ăn, tuổi học, cái tuổi mà chúng có rất nhiều sở thích trẻ con mà sau này, khi lớn lên, chúng mới hiểu đó là điều ngớ ngẩn. Nhưng hiện tại, chúng thật sự không nhận ra, mình đang làm cái chuyện điên rồ thế nào!
Ở Trung Quốc, có một sự việc đau lòng thế này, cô bé 13 tuổi bị cha mình mắng vì đã quá cuồng K-pop, một nhóm nhạc bên Hàn mà không còn nhớ cha mẹ mình là ai. Tức là, cháu không dành sự tôn trọng cho cha mẹ dù cha mẹ là người sinh ra mình, ủng hộ mình, nuôi mình khôn lớn. Cháu cho rằng, các thần tượng còn tốt hơn cha mẹ mình nhiều, vì họ quá đẹp, quá xinh, hát quá hay, nhảy quá giỏi. Tôi không phân tích được tâm lý của giới trẻ bây giờ, chúng ở đâu ra cái suy nghĩ cuồng như vậy, và cũng không hiểu tại sao chúng lại có thể không phân biệt được ngoài đời và trên sân khấu. Họ hát hay, nhảy đẹp thật đấy, nhưng họ cũng chỉ là những người đang làm nghề, là người kiếm tiền nhờ cái nghề ca hát, nhảy múa ấy. Cũng giống như chúng ta, chúng ta đi làm, yêu nghề và phải làm hết mình vì công việc thì mới kiếm được tiền, nuôi sống bản thân. Sự thần tượng của giới trẻ chính là góp một phần quan trọng khiến họ kiếm được nhiều tiền hơn, và dành được nhiều sự mến mộ, thành công hơn nữa.
Con ơi, đừng khóc vì thần tượng K-pop nữa! - 1
Tôi, thân là một người cha thực sự thấy quá chua xót khi đọc được câu chuyện này, trong một giây phút nào đó, tôi bàng hoàng nghĩ tới các con của tôi. (ảnh minh họa)
Và cháu gái nhỏ ấy vì bị cha mắng mỏ khi không chịu đi học, chỉ suốt ngày mua đĩa nhạc, ảnh hình của các anh chàng đẹp trai xứ Hàn nên đã cãi lại, đã coi cha mẹ không ra gì. Cô gái nhỏ liên tục nói cha mẹ không bằng họ, tự cho rằng, thần tượng mới là người xứng để mình yêu thương, tôn trong. Trong khi mẹ mình thì đang bị bệnh thần kinh đó. Người cha một mình nuôi con, đã không chấp nhận cảnh tượng này, trong cơn ức chế đã gây ra lỗi lầm, giết hại con.
Rồi người cha ân hận, cũng muốn kết liễu cuộc đời mình nhưng không thành. Đó, một bi kịch gia đình đau đớn đã xảy ra, một bi kịch mà người đời không bao giờ lường trước được. Cho trẻ yêu, cho trẻ xem ca nhạc, cho trẻ tiền để đam mê những thứ như vậy quá sớm ở trên mạng, trên tivi, đó là một điều sai lầm của các bậc làm cha mẹ.
Quay trở lại việc mê các thần tượng ở nước ta, tôi, thân làm người ta, nhiều khi tôi thấy buồn vô hạn. Mới đây, mỗi dịp tôi nghe tin có sao nào đó sang nước mình, rồi các em thanh thiếu niên cứ ùa đến, bổ vây đến, thậm chí là không ngủ, thậm chí là ngồi ăn bánh mì bê tha, khổ sở ở sân bay để chờ các thần tượng, tôi cứ băn khoăn. Tôi tự hỏi, không biết đám người kia có sức hút gì mạnh thế mà mấy cháu nhỏ lại không dám đi vệ sinh để chờ họ. Hỏi tại sao thì đúng là, vì sợ trong lúc đi vệ sinh, thần tượng lại đi qua mất. Có nào được sờ vào tay, có nào được ôm, được nói chuyện, có chăng cũng chỉ là nhìn một cái cho thỏa mong ước. Đó, chờ cả ngày, cả đêm cũng chỉ để làm một việc như thế.
Con ơi, đừng khóc vì thần tượng K-pop nữa! - 2
Hồi trước, tôi có nghe người ta nói, còn có cả những người cuồng tới mức, hôn lên ghế của thần tượng mình, liếm chỗ ngồi của thần tượng mình đã ngồi chỉ để tỏ sự si mê, thần tượng. (Ảnh minh họa)
Rồi đáng buồn hơn, lại có những người cứ khóc nức nở, ôm mặt khóc như cha chết, mẹ chết. Mà thậm chí là cha chết mẹ chết cũng không khóc được như thế ấy chứ. Có lẽ đó là sự xúc động vì gặp được thần tượng của mình. Không hiểu, những người đó có sức hút gì mà khiến cho giới trẻ lại cuồng như vậy?
Hồi trước, tôi có nghe người ta nói, còn có cả những người cuồng tới mức, hôn lên ghế của thần tượng mình, liếm chỗ ngồi của thần tượng mình đã ngồi chỉ để tỏ sự si mê, thần tượng. Trời ạ, sao lại có những đứa trẻ tội nghiệp tới thế. Chúng cứ nhìn thần tượng đi qua mà gào, mà khóc rồi quỳ xuống chắp tay. Thử hỏi, làm cha mẹ chúng, sinh chúng ta, nuôi chúng lớn, liệu có bao giờ chúng cần cha mẹ, yêu thương và tôn kính cha mẹ tới mức như vậy chưa? Thậm chí nhiều đứa trẻ, cha mẹ chúng mắng ,mặt chúng còn vênh lên, coi cha mẹ không ra gì. Thật đáng buồn. Người nuôi bao năm không bằng một trào lưu như vậy. Chuyện liếm chỗ ngồi mới là chuyện ‘tai quái mà trước giờ tôi chưa dám nghĩ tới’.
Vậy thực ra, chuyện này là do ai? Có phải do cha mẹ chúng ta đã quá hờ hững với trẻ, đã quá thờ ơ với những sở thích và đam mê của trẻ? Hành động của người cha giết con khi phát hiện con cuồng K-pop thật đúng là quá nông nổi. Dù là con bướng, con hư cũng không thể nóng giận làm hại một gia đình như vậy.
Con ơi, đừng khóc vì thần tượng K-pop nữa! - 3
Cha mẹ nên dành nhiều thời gian cho trẻ, quan tâm tới chúng từ chuyện học hành tới chuyện sở thích, để hiểu được chúng cần gì. Đừng cứ thả cho trẻ thích làm gì thì làm rồi tới lúc lại ân hận. (ảnh minh họa)
Phải giải thích cho con hiểu, thực sự của những người nổi tiếng cũng chỉ là những người theo nghề để kiếm sống. Con có thích nhưng không thể cuồng họ tới vậy, vì họ không phải là những người thân của chúng ta, không phải là những người ta đi đến hết cuộc đời cùng. Họ có cả trăm, cả nghìn người hâm mộ giống như những đứa trẻ đó, và chắc chắn, họ sẽ không thể biết được, có một người như chúng đang hâm mộ họ.
Thứ hai là, nên cho trẻ những môi trường học tập khác, giống như việc tạo phòng đọc sách riêng, cấm trẻ xem nhiều tivi, không cho trẻ tiếp xúc với vi tính nhiều, như thế trẻ sẽ được được các thông tin trên mạng, thậm chí là học đòi theo đó để làm càn.
Thứ 3, không nên dùng bạo lực dạy dỗ trẻ. Hãy nhờ sự can thiệp của nhà trường nếu thấy trẻ có cất giấu băng đĩa ca nhạc này kia. Cha mẹ nên dành nhiều thời gian cho trẻ, quan tâm tới chúng từ chuyện học hành tới chuyện sở thích, để hiểu được chúng cần gì. Đừng cứ thả cho trẻ thích làm gì thì làm rồi tới lúc lại ân hận.

Thứ Tư, 19 tháng 3, 2014

MU – Olympiakos: Kinh điển ở nhà hát!!!

Trong tình cảnh không còn gì để mất, các cầu thủ MU nhanh chóng dồn lên ngay sau tiếng còi khai cuộc. Sức ép cũng tăng dần lên phía cầu môn của Olympiakos với khả năng cơ động của các cầu thủ tấn công bên phía MU, đặc biệt là cặp tiền đạo Rooney - Persie. Trong khi đó đội khách với lợi thế 2 bàn dẫn trước chủ động chơi chậm, tranh chấp quyết liệt và thực hiện những đường phản công khá nguy hiểm của Campbell, Perez và Dominguez.
MU – Olympiakos: Kinh điển ở nhà hát - 1
Chiến thắng quan trọng của Moyes
Chơi đầy nỗ lực, MU đã có được bàn mở tỷ số sau khi Van Persie bị phạm lỗi trong vòng cấm và chính tiền đạo Hà Lan thực hiện thành công quả 11m. Có được bàn mở tỷ số ở giữa hiệp 1, các cầu thủ chủ nhà càng quyết tâm hơn và đã có liên tiếp những pha bóng sóng gió hướng về phía phần sân đối phương. Đến cuối hiệp, một lần nữa là Van Persie xuất hiện đúng lúc đón đường chuyền của Rooney ghi bàn thắng thứ hai cho Quỷ đỏ.
Hừng hực khí thế sau giờ nghỉ, MU tiếp tục đẩy cao đội hình và ngay đầu hiệp 2, Van Persie đã khiến cả Old Trafford như vỡ òa với pha đá phạt chính xác. Tổng tỷ số sau 2 lượt lúc này là 3-2 cho MU và đội bóng của David Moyes dần dần làm giảm nhịp độ trận đấu để bảo toàn cách biệt. Sau khi nhận bàn thua thứ ba, Olympiakos buộc phải dồn lên và đã có những pha bóng gây sóng gió trước khung thành De Gea. Tuy nhiên đội khách không thể có được điều mình muốn và đành chấp nhận nhường chiếc vé vào tứ kết cho MU.
Tỷ số 3-0 (chung cuộc 3-2 cho MU)
Ghi bàn: Persie 25' (pen), 45', 50'
Đội hình ra sân:
MU: 1 David de Gea 2 Rafael 3 Patrice Evra 4 Phil Jones 5 Rio Ferdinand 11 Ryan Giggs 16 Michael Carrick 25 Antonio Valencia 10 Wayne Rooney 19 Danny Welbeck 20 Robin van Persie
Olympiakos: 16 Roberto 2 Giannis Maniatis 8 Delvin Ndinga 17 Hernan Perez 19 David Fuster 20 Jose Holebas 24 Kostas Manolas 25 Ivan Marcano 26 Joel Campbell 30 Leandro Salino 35 Alejandro Dominguez

Thứ Sáu, 14 tháng 3, 2014

SỰ ẢO TƯỞNG VỀ GIÁ TRỊ BẰNG CẤP CỦA NGƯỜI VIỆT!!!!

“Bằng cấp nói cho nhà tuyển dụng biết bạn là ai.
  Năng lực của bạn nói cho cả thế giới biết bạn là ai" - Nguyễn Quang Nam
 

 
Mlog.yan.vn - Trước khi đọc bài này, tôi muốn dành 4 câu hỏi dành cho mọi người
- Câu 1: Nếu bạn đang là sinh viên, bạn đang tự hào về ngôi trường mình đang học phải không? Bạn đang cảm thấy tự hào về tấm bằng mà mình sẽ nhận phải không?
- Câu 2: Nếu bạn là một người đã đi làm, bạn thấy rằng bằng cấp có mang lại những gì mà bạn đã từng tượng tượng khi đi học không? Bạn đã thấy hài lòng với những gì mà tấm bằng mang lại chưa?
- Câu 3: Nếu bạn là một người đi làm, đã có những thành công nhất định. Bạn đã thầy rằng thành công của bạn nhờ bao nhiêu phần trăm vào bằng cấp? Bạn có thầy rằng những thành công đó có do bằng cấp mang lại không?
- Câu 4: Nếu bạn là một người không sỡ hữu bằng cấp những đã thành công. Bạn có thấy rằng nhiều khi bạn chẳng cần có một tấm bằng mà bạn vẫn thành công không?
Sau khi có những đáp án trả lời nhất định nào đó thì tôi bắt đầu nói cho bạn về sự ảo tưởng mà bằng cấp mang lại cho giới trẻ Việt Nam nói riêng và con người Việt Nam nói chung.
 

Chắc hẳn từ bé, bạn đã được gieo vào đầu những tư tưởng rằng mình học giỏi, mình có một tấm bằng tốt thì mình sẽ có một công việc ổn định và sẽ thành công trong cuộc sống. Lớn dần lên, bạn thấy rằng hầu như mọi người đểu nghĩ vậy, cha mẹ bạn nghĩ vậy, thầy cô bạn nghĩ vậy, xã hội Việt Nam này nghĩ vậy và rồi bạn cũng nghĩ vậy.
Nhưng bạn không ngờ rằng! Bằng cấp chỉ có giá trị thật sự khi mà bạn là con người có giá trị thật sự.
Sẽ thế nào nếu tôi nói rằng, bạn đang sống trong ảo tưởng về giá trị mà ngôi trường Đại Học mà bạn đang học và tấm bằng mà bạn sẽ nhận. Ôi! Thật là buồn cho bạn vì bạn chỉ biết rằng, bạn đang là một cái máy trong cái guồng quay của xã hội. Bạn chỉ là kẻ chạy theo những suy nghĩ do người khác vạch đường.
Ở cái đất nước Việt Nam này, có hơn 200 trường Đại Học, Cao Đẳng và trong số đó chẳng có trường nào lọt vàotop 200 trường ĐH lớn nhất thế giới. Bạn nghĩ như thế nào? Bạn đang tự hào về ngôi trường mình đang học sao?
Sẽ thế nào nếu bạn đem tấm bằng đó ra nước ngoài và xin việc ở một tập đoàn đa quốc gia. Người ta sẽ cầm tấm bằng của bạn và đập thẳng vào mặt bạn mà nói rằng “ Mày đùa bố à”.
Bạn hiểu ý tôi chứ! Đừng có mà ảo tưởng về giá trị của tấm bằng mà bạn đang theo đổi hay sỡ hữu.
Nước Úc chỉ có 39 trường Đại Học- Cao Đẳng, trong khi đó họ có 8 trường lọt vào top 200 trường ĐH tốt nhất thế giới. Bạn thấy không? Họ học trong những trường Đại Học như vậy mà họ còn thấy chưa bằng lòng, chưa tự hào về những gì họ được dạy.
Trong khi đó, bạn đậu Đại Học, bạn vui mừng, gia đình bạn vui mừng, dòng họ bạn vui mừng, để rồi bạn vác cái mặt bần thần của bạn lên giảng đường chỉ để ngủ, để ngồi tán dóc, để tán gái và rồi sau 4 năm bạn chẳng có gì ngoài 1 tờ giấy trên đó có ghi dòng chữ “Bằng cử nhân”. Và rồi bạn chẳng có gì hết, ngoài một đống kiến thức tạp nham không áp dụng vào cuộc sống này.
            “ Không phải con bò đi qua cổng trường Đại Học rồi cũng trở thành kỹ sư ”- Nguyễn Đình Cống
 
Thật là buồn cười, khi bạn cứ nghĩ rằng bạn sỡ hữu một tấm bằng Đại Học thì rồi bạn sẽ có một công việc tốt và có thật nhiều tiền. Bạn sẽ sở hữu những nhà lầu, xe hơi…
Bạn tỉnh lại đi, đừng có nằm mơ nữa? Tỉnh lại với cái thực tại phũ phàng rằng bạn đã làm được gì với tấm bằng để đạt được những điều đó.
Tiến sĩ Lê Thẩm Dương có nói một câu rất hay “ Nhiệm vụ của tấm bằng chỉ là để gõ cửa nhà tuyển dụng… Cốc cốc cốc… Em có bằng nè anh. Hết nhiệm vụ cái bằng.”
Đúng là vậy. Bạn chỉ sử dụng cái bằng cho nhiệm vụ ra mắt nhà tuyển dụng rằng mình đã được đào tạo. Nhưng tấm bằng chẳng nói lên rằng bạn sẽ làm việc như thế nào? Năng lực, kinh nghiệm của bạn mới nói lên rằng bạn là người như thế nào khi bạn làm việc thực sự.
Hay Ông Nguyễn Lâm Viên (Chủ tịch tập đoàn Vinamit) trong một lần tôi gặp mặt ông ấy nói rằng “ Sinh viên Việt Nam nhiều khi quá ảo tưởng về bằng cấp, khi chúng tôi tuyển dụng thấy rằng hầu như các bạn đều chỉ có bằng mà chả có tí kiến thức nào có thể áp dụng cả và rồi chúng tôi phải đào tạo lại.”
 

Có lẽ tôi cũng không nên nói quá nhiều, vì dù sao bạn cũng đủ thông minh để hiểu những điều tôi muốn nói.
Những ông chủ bỏ học không sỡ hữu một tí bằng cấp nào nhưng họ đi lên bằng ý chí, nghị lực và niềm tin vào chính bản thân …. Bill Gates, Mark Zurkerbeg, Steve Jobs hay Đoàn Nguyên Đức, Lê Vũ Phước… Mà trong khi đó bạn bám víu niềm tin của mình vào bằng cấp để rồi thứ bạn nhận được chỉ là bằng cấp.
Nói đi thì phải nói lại, tôi không bảo là bạn không nên sỡ hữu cho mình những tấm bằng. Mà điều tôi muốn nói rằng, bạn hãy nghĩ rằng tấm bằng chỉ là một tấm vé để thông hành để bạn bước vào cuộc đời này vậy. Mà tấm vé thì chỉ có giá trị ở cửa vào, còn việc làm như thế nào với cuộc đời bạn lại là chuyện khác.
Bao nhiêu người trong các bạn sau khi sở hữu một tấm bằng chỉ dùng tới 1 lần rồi cất vào hộc tủ, treo lên tường hay dùng để làm đế lót chuột?
Thật sự, tôi mong rằng giới trẻ hãy tỉnh ngộ trước những ảo tưởng bản thân, nhìn ra xa hơn ra ngoài thế giới, nhìn vào sâu bên trong mình để thấy mình còn nhỏ bé, để thấy mình cần phải học hỏi, để thấy mình cần phải tìm hiểu.
Hãy tỉnh dậy sau giấc ngủ vinh quang đậu ĐH và sở hữu một tấm bằng ĐH. Hãy thể hiện hết khả năng của mình cho người khác thấy. Hãy ham học hỏi, hãy tìm hiểu những kiến thức bạn được học ở trong trường học. Hãy đi ra bên ngoài, hãy có xát với thực tế phũ phàng. Rồi một ngày bạn sẽ thấy rằng, chính bạn định nghĩa con người bạn, chứ không phải những tấm bằng hay phần thưởng định nghĩa con người bạn.

Bạn có thấy lạ lùng không? Khi mà những chàng trai cô gái ca sĩ, người mẫu không cần phải sỡ hữu một tấm bằng nhưng họ kiếm được một đống tiền, họ có xế khủng để đi. Trong khi đó bạn được đào tạo bài bản từ A đến Z và rồi bạn đi làm 8 tiếng một ngày, cố đợi đến cuối tháng để nhận lương. Và rồi những ước mơ về nhà lầu, xe hơi của bạn tan vào mây khói vì bạn thấy rằng bản thân mình chẳng làm gì được?
Bạn biết sao mà mấy cô người mẫu, ca sĩ họ có nhiều tiền vậy không? Bởi vì họ tạo giá trị cho nhiều người, họ tạo giá trị cho xã hội, họ làm việc bằng đam mê. Thay vì bạn, bạn chỉ tạo giá trị cho chính bạn, bạn tạo giá trị cho ông chủ của bạn và bạn sẽ nhận được lại giá trị tương xứng.
Lời cuối cùng tôi muốn nói rằng: Đừng mãi ngủ mê trong cái tư duy bằng cấp của xã hội này, đừng tự hào những gì trong quá khứ bạn đã đạt được. Hãy nhìn lại bản thân mình để thấy rằng mình đang còn kém cỏi, để mình cần phải học hỏi. Bạn tìm tỏi, sáng tạo và không ngừng đánh giá lại bản thân. Hãy quên đi những gì mình đã đạt được, mà phấn đấu để mình đạt những thứ tuyệt vời hơn. Hãy là người tạo giá trị cho xã hội này và bạn sẽ được giá trị mà xã hội mang lại.
     “ Nếu bạn vẫn làm những việc mà bạn đã từng làm thì
           bạn sẽ nhận được những thứ bạn từng nhận” - Khuyết danh