Thứ Hai, 30 tháng 3, 2015

Vì cuộc sống là không chờ đợi

[Vì cuộc sống chẳng chịu chờ đợi ai, vì cơ hội chỉ đến một lần trong đời vào thời điểm thích hợp động cơ thích hợp, vì Chúa chỉ có thể ban cho ta sự sống, người vẽ nên sắc màu cho sự sống đó không ai khác CHÍNH LÀ BẠN, hãy tự tin tô điểm cho cuộc sống mình thêm đẹp theo cách của chính mình. Are U dare?]

Tôi có một người bạn, nó sinh ra và lớn lên trong một gia đình tư tưởng truyền thống và có tư tưởng yên phận *tôi ghét cái từ yên phận*. Nó, một đứa con gái 25 tuổi, thuận lợi ra trường tốt nghiệp trên tay với hai tấm bằng Đại học, mới bỏ việc một phần vì không chịu được *chửi mắng*, một phần vì lương thấp không đủ sống trên đất Hà Nội xô bồ vội vã, cái nơi mà họ chẳng cần biết bạn là ai, bạn có càng nhiều học lực bạn càng khó xin một công việc như mơ, cái nơi mà bản thân tôi thấy nó dìm dập mọi ước mơ, khát vọng và mộng đẹp về cuộc sống của tôi ~ sống ở Hà Nội không vội được đâu :v

Người bạn đó của tôi, nó có lẽ cũng thấy mệt mỏi với cuộc sống xô bồ ấy như tôi, nó có lẽ cũng nhận ra sau 8 tháng đi làm điều nó được học nhiều nhất là cách sửa máy in, cách phô tô tài liệu điều mà chỉ có dân văn phòng mới hiểu, nhưng cũng như tôi, nó không học được cách điềm đạm nhận lấy lời phê bình cùng với cáu gắt vô căn cứ của cái thằng tên là SẾP, chưa học được cách cúi đầu trước những điều vô lý ~ nên giống như tôi, nó chọn ra đi tìm vùng đất mới, tìm khung trời mới hít thở chút không khí 'bình đẳng, tự do' bình tâm lấy sức về chiến đấu tiếp ở nơi xô bồ kia... nhưng, tôi làm được còn nó, không cách nào vượt lên nổi chính mình - kẻ thù muôn thuở của mỗi người. Lý do ư? Là hẳn một câu chuyện hài ra nước mắt.

Người bạn ấy của tôi, vừa đáng giận vừa đáng thương. Đáng thương vì sinh ra trong gia đình tư tưởng truyền thống, chỉ mong muốn con gái yên phận với công việc binh thường, lấy chồng sinh con giống như bao người con gái khác, sợ con gái ra nước ngoài về không ai dám lấy, gia đình dùng mọi biện pháp từ ép buộc đến van nài để nó ở nhà. Phải, mong muốn của bố mẹ rất đơn giản, đối với con gái, chỉ cần có một tấm chồng tốt cùng những đứa con ngoan và công việc ổn định không cần lương cao, phải, mặc dù mẹ tôi không nói, tôi cũng tự đọc thấy ước mong nhỏ nhoi đó trong đôi mắt mẹ. Điều đáng giận là NÓ, chính nó, sau khi đấu tranh quyết liệt giành lại quyền lựa chọn cuộc sống cho mình, bố mẹ đành chấp nhận cho nó đi, mọi thứ trong tầm tay của nó, thì nó lại là đứa quyết định không-đi-nữa. Hờ, thế đấy, như một bộ phim hài đầy kịch tính, còn kịch tính hơn cả phim hành động! 

Mẹ tôi có cách dạy con rất hay: có uốn nắn, có định hướng cái này cái kia cho con nhưng không bao giờ ép buộc, quyền quyết định thuộc về con. Lý do rất đơn giản, càng ép buộc càng dấy lên trong lòng nó cái ý trí vươn lên, giống như dân ta bị đô hộ lâu năm con giun xéo lắm cũng quằn vùng lên đấu tranh giành chiến thắng :v cơ mà ủng hộ nó, chỉ đứng yên theo dõi nó thì chưa chắc nó đã đi lệch đường mẹ định hướng, cho nó quyền lựa chọn chưa chắc nó đã đi sai đường, vậy nên 'định hướng' nó theo cách mà nó muốn, giữ nó trong khuôn khổ mà mẹ muốn và ủng hộ nó nếu không còn cách nào khác lay chuyển nó  mẹ tôi là một người mẹ, người vợ thành công, tôi nghĩ thế! Điều tôi muốn nói qua đây là, con bạn tôi, khổ nỗi không phải vì gia đình quay sang đồng ý cho đi mà cậu í không muốn đi nữa ... mà là, nó dựng chuyện, nó dựng lên một câu chuyện từ đầu đến cuối nói dối bố mẹ nó để được đi, nó không tin tưởng bản thân mình có thể thuyết phục bố mẹ, nó không tin tưởng vào tình yêu bố mẹ dành cho nó có thể tha thứ cho mọi lỗi lầm của nó, nó không tin tưởng rằng.. cho đến cuối cùng bố mẹ luôn là người ủng hộ quyết định của nó...



Cô bạn không dám đối diện với chính mình của tôi, nó không những nói dối bố mẹ nó còn không biết nhận lỗi, xin bố mẹ tha thứ để tiếp tục đi đến chân trời mới ấy, nó quyết định ở lại để chôn vùi cái sự nói dối của mình, vì nó sợ phải đối diện với bố mẹ ở sân bay, nó sợ sự thật phơi bày từ nay về sau không còn ai tin tưởng nó nữa, nó thật ngây dại. Cô bạn tôi, nó không biết tấm lòng cha me bao la đến thế nào, dù nó có làm sai chuyện gì, chỉ cần nó nhận lỗi bố mẹ sẽ bằng lòng tha thứ tất cả, yêu lại nó từ đầu, tin tưởng nó từ đầu.. vì lòng tin, không trưởng thành trên sự dối trá, nếu cái kim không chịu lòi ra khỏi bọc, thì lương tâm con người sẽ tự rỉ máu đến lúc chết vậy thôi. 

Này cô gái, hãy tin tưởng chính mình, hãy luôn biết quý trọng bản thân và tự tin lên nhé  Vì cuộc sống chẳng chịu chờ đợi ai, vì cơ hội chỉ đến một lần trong đời vào thời điểm thích hợp động cơ thích hợp, vì Chúa chỉ có thể ban cho ta sự sống, người vẽ nên sắc màu cho sự sống đó không ai khác CHÍNH LÀ BẠN, hãy tự tin tô điểm cho cuộc sống mình thêm đẹp theo cách của chính mình. Are U dare?

Con gái hơn 20 tuổi như cái quạt điện giữa mùa đông, để đâu cũng thấy không hợp, để đâu cũng thấy vướng mắt, bố mẹ nào cũng giục con lấy chồng, nhiều khi cái sự 'giục' đấy nó có tác dụng, khiến một cô gái còn chưa nếm trải điều gì đã vội vàng lấy chồng chỉ vì gia đình cứ giục =)))) "Cuộc sống sau khi lấy chồng giống như cái nhà vệ sinh, người ở ngoài muốn nhảy bổ vào còn người ở trong chỉ muốn thoát ra" - trích văn cô giáo dạy tôi hồi cấp 3. Ừ thì không phải ai cũng thế, cũng đầy người hạnh phúc viên mãn đấy thôi, cơ mà lấy chồng vì 'giục' thì liệu có bao nhiêu phần trăm hạnh phích đây? Tôi biết trên thế giới rất nhiều cô gái may mắn, cả đời gần như chẳng phải đuổi theo điều gì, chẳng phải đau khổ vì chạy hết hơi vẫn thất bại, chẳng phải ngửa mặt lên trời than thân trách phận đàn bà mà vẫn có chồng giỏi con ngoan gia đình hạnh phúc, và tôi cũng tự biết mình không nằm trong số những cô gái may mắn đó  

Vì cuộc sống là không chờ đợi, tôi không ngồi chờ hạnh phúc đến với tôi, tôi đang từng ngày kiếm tìm nó, tranh giành nó, kiến tạo nó, phấn đấu cũng vì nó, vì mỗi ngày tôi đều nhìn mình trước gương và mỉm cười, à, hôm nay mềnh hạnh phích phết vì bla bla bla :v Tôi không liệt kê đau khổ và mệt mỏi, tôi chỉ gặm nhấm nó lúc đêm về như một thước phim quay cực nhanh và tự nhủ ngủ dậy sẽ quên đi để sáng hôm sau cười tươi bắt đầu một ngày nắng.

[Bản thân con và giá trị của con là quan trọng nhất, cao nhất, đáng giữ gìn nhất: trước khi làm gì hãy suy nghĩ 3 điều: > Điều này mang lại cho tôi những hay/dở thế nào? > Điều này ảnh hưởng đến người xung quanh tôi thế nào? > Tôi có chắc chắn muốn làm việc đó không? Điều 1 con chấp nhận được, Điều 2 giải quyết được, thì chỉ còn điều 3 là chính con. Khi đó mọi lời khen/chê đều chỉ có giá trị tham khảo.Hãy vứt những khuôn mẫu, hình tượng, tấm gương, phẩm chất truyền thống… vào một ngăn tủ, thi thoảng bỏ ra tham khảo để tự điều chỉnh mình không làm tổn thương những giá trị xung quanh; nhưng không đấy làm kim chỉ nam; đường con con đi. Người ta đều thích màu hồng, con mặc màu xanh, chẳng sao! Chỉ cần biết chắc mình không vi phạm pháp luật và những nguyên tắc cộng đồng cơ bản, là được!] - từ một ai đó không rõ danh tính.

Và đêm nay, tôi thấy buồn rồi lại tìm đến blog *mai sẽ lập hẳn blog*, buồn vì phận đời con gái đến cái giờ này vẫn cứ bạc bẽo bèo trôi, không thể quyết định cuộc sống của riêng mình, nhai lại điệp khúc *làm công ăn lương 5-6tr/1 tháng rồi lấy chồng gần nhà, sinh con, yên ấm gia đình* mà người người nhà nhà vẫn thích nhắc (may mà mẹ tôi không nhắc :v). Tôi ngán ngẩm cái lý thuyết chỉ là lý thuyết của các cụ, không phải vì tôi quá yêu cách sống phương Tây, tôi vẫn là một người mình đầy nguyên tắc bảo thủ *bọn nó bảo thế*, cũng không phải vì tôi không thích yên ấm gia đình, mà tôi chỉ không thích cách người ta "giục" rồi "thúc ép" con gái mình lấy chồng sớm để cho bằng làng xóm láng giềng và đỡ mang danh "Ế". Và tôi càng không thích cách các cô gái ngậm ngùi 'nghe lời' bố mẹ, họ hàng rồi tự đi rước khổ vào mình, cái cách họ an phận và nghĩ rằng đó là "số mệnh" của mình rồi cứ thế nhấm nháp đau khổ một mình, chắc là cô đơn lắm nhỉ?
Tôi không biết đêm nay dài đến đâu và sáng mai dậy đôi mắt tôi mất công chăm chút hàng ngày sẽ thâm quầng nhăn nhúm đến ra sao, chỉ thấy buồn vì nghĩ rằng mình đã có thể thay đổi suy nghĩ của một người, và tôi thất bại, tôi bị đánh bại bởi chính người mà tôi ủng hộ, thế đấy! Cô bạn à, vì m mà t nghĩ đến cái làng Vũ Đại, chả hiểu sao lại thế :3 đường phía trước còn dài, mong là sau lần này m học được cách tự quyết định lấy cuộc sống của mình, đừng vì ai mà từ bỏ cái mong muốn đến cháy bỏng của m, thế thôi.

Hôm nay tôi sắp xếp hẳn một buổi nghỉ làm để đi đón nó, đưa nó đi chơi loanh quanh, tôi đã tìm hiểu được vài chỗ hay hay mà dù ở đây đã 3 tháng tôi không buồn đi vì chả có hứng thú, tôi đã nghĩ sẽ giới thiệu một vài điều mới lạ với nó mà mấy hôm nay tôi mới có hứng bắt đầu tìm hiểu về nơi tôi đang sống, tôi cũng chuẩn bị thật nhiều danh sách những đồ ăn, những khu vui chơi để cùng nó đến trong những ngày nghỉ ... tôi sẽ thực hiện điều đó với một người bạn khác  

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét