Tỉnh ngủ, tôi thắc mắc vì sao vỡ nước ối mà vợ không đau bụng lắm rồi sực nhớ ra có nhiều trường hợp vỡ nước ối mà không sinh kịp sẽ làm chết con vì ngạt thở.
Nhân đọc bài “Sự tình oái ăm dở khóc dở cười của vợ chồng tôi”, tôi cũng có chút chuyện vui muốn kể các bạn nghe. Không có gì to tát, chỉ là kỷ niệm nho nhỏ ngày đưa vợ đi đẻ.
Lúc vợ tôi mang thai, mẹ tôi thì bay vào Sài Gòn chăm cháu cho vợ chồng thằng em. Mẹ vợ cũng bận rộn các cháu nhỏ lại ở quê nên ngại lên thành phố. Tóm lại từ lúc mang thai tới khi sinh nở chỉ có vợ chồng tôi tự lo lắng cho nhau.
Vợ tôi hiền, vậy mà mang thai bỗng hóa thứ dữ. Ăn nhiều hơn mà tính tình cũng hung bạo. Bình thường thấy ai ăn thịt chó là mắng ra rả. Vậy mà có thai lại thèm, ngày nào cũng làm một đĩa.
Cô ấy cũng không ngọt ngào như trước và hay nổi giận. Tôi chủ trương làm người chồng nhân dân nên nhiều khi bị vợ chửi xơi xơi vào mặt cũng nhịn. Tôi biết thằng cu con sau này sẽ nóng nảy quyết đoán lắm đây. Những người bạn tôi đến thăm mấy lần còn chạy mất dép. Tụi nó kháo “tưởng chó đẻ mới dữ ai dè vợ mày còn dữ hơn”.
Ngày sắp nhảy ổ, vợ dặn lúc nào anh cũng phải lên dây cót sẵn sàng, hễ em đau bụng là phải đưa vợ chạy vào bệnh viện. Tuần cuối của vợ, tôi cắt phép nghỉ ở nhà. Nhìn cô ấy căng thẳng, tôi lấm lét không dám thở mạnh. Vợ tôi có vía sư tử, dại mà động vào là ăn dép lúc nào không biết.
Tôi cùng vợ chuẩn bị sẵn bao nhiêu hành trang cho vợ đi sinh, để sẵn một góc, hễ có chuông báo động là chạy. Một hôm ăn xong thì vợ lăn ra nhăn nhó bảo đau bụng. Tôi như rô bốt được lập trình sẵn, lại vốn tâm lý căng thẳng nhiều hôm nên nghe thế liền bay đến xách hai giỏ áo quần, chạy ù ra ngõ gọi taxi.
Xong xuôi chạy ngược vào bế thốc vợ đưa lên xe. Vợ tăng những 23 cân, cái ngõ xóm lại dài nên bế một lát là tôi mệt lả người. Lúc đó vợ có huơ tay huơ chân nói gì đó nhưng tai tôi ù đặc không nghe thấy gì.
Lên taxi phóng được một đoạn tôi mới hoàn hồn hiểu lời vợ nói. Cô ấy đau bụng ị chứ không phải đau bụng đẻ. Thế là vội vàng quay về nhà cho vợ giải quyết. Tôi được một phen tẽn tò.
Hôm vợ đau bụng thật còn gian truân hơn. Đang nằm ngủ thì tôi thấy ướt lạnh cả chân, quay sang thấy vợ tè dầm. Thấy vợ nhăn nhó, tôi còn nhẹ nhàng bảo: “Em em, dậy thay quần kẻo lạnh ốm, tội chưa, mệt đến nỗi tè cả ra”.
Vợ tôi lúc ấy bỗng rú lên, vả cho tôi một phát “Đồ ngu, em vỡ ối rồi”. Tỉnh ngủ, tôi thắc mắc vì sao vỡ nước ối mà vợ không đau bụng lắm rồi sực nhớ ra có nhiều trường hợp vỡ nước ối mà không sinh kịp sẽ làm chết con vì ngạt thở.
Nhớ đến đâu tôi bủn rủn chân tay đến đó, giục vợ đi bệnh viện ngay. Quýnh quáng đến độ cứ cầm cái remote điều khiển tivi mà bấm số gọi taxi. Vợ nhắc tôi mới lật đật vứt xuống tìm điện thoại.
Lúc này vợ tôi mới bắt đầu đau âm ỉ rồi dữ dội, nghe vợ rên la tôi càng quýnh, nghĩ mãi không nhớ được số taxi nào, khi gọi cũng quên cả bấm mã vùng. Cuối cùng phải gọi cho thằng bạn nhờ nó gọi taxi hộ.
Tôi thuộc dạng ốm yếu mà tối đấy bế vợ như bay ra ngõ. Vợ đau nên cấu tôi trầy xước cả lưng. Chạy một đoạn thì vợ đau quẫy nhiều suýt làm tụt cả quần tôi. Khi đó tôi mới nhận ra mình chỉ đang ở trần mặc xà lỏn. May là trong đêm khuya không ai trông thấy.
Lúc trở vào nhà lấy giỏ áo quần, mặc dù đã chuẩn bị và tập trận trước nhưng vì lo sợ con ngạt thở nên không điều khiển được ý nghĩ và chân tay. Xách hai cái giỏ rồi, vậy mà thấy bịch bột giặt omo 5kg mới mua để gần đấy tôi cũng xách đi luôn. Khi vào bệnh viện mới phát hiện ra điều này.
Ngồi trong xe đến bệnh viện, vợ thi thoảng la lên vì đau, còn tôi tự dưng khóc lóc như đàn bà, luôn mồm “Con ơi cố lên, cố lên con ơi”. Anh tài xế phải an ủi trấn an cả vợ chồng. Sau đó thấy không có người nhà đến, anh ta chủ động giúp chuyển vợ tôi và đồ đạc vào phòng. Chứ thật tình là tôi không nhận thức được xung quanh vì quá lo lắng.
Giây phút chờ đợi vợ vào phòng sinh càng căng thẳng tột độ. Đó là lần đầu tiên tôi cầu khẩn cả ông Trời, cả Phật cả Chúa, bất cứ ai miễn là phù hộ cho mẹ tròn con vuông. Tôi cứ nhắc đi nhắc lại với mình, vỡ ối rồi mà con chưa ra sẽ ngạt thở. Bao nhiêu tin tức thai phụ tử vong tôi từng đọc trước đó làm ruột gan tôi lộn nhào.
Đi lui đi lại không ngừng trước phòng chờ sinh, tôi nhớ lại mấy cảnh trong phim Hàn xẻng hay ngồi xem với vợ. Bác sĩ sẽ mở cửa ra, mặt buồn rầu thông báo “Xin lỗi chúng tôi đã cố gắng hết sức”. Tôi khóc như mưa. Đúng lúc đó thì hai cánh cửa mở ra, vị bác sĩ đáng kính mới mở miệng “Xin…” là tôi lăn đùng ra ngất xỉu.
Cân bàn 60 kg | Cân bàn 100 kg | Cân bàn 150 kg | Cân bàn 200 kg | Cân bàn 300 kg | Cân điện tử 60 kg | Cân điện tử 100 kg | Cân điện tử 150 kg | Cân điện tử 200 kg | Cân điện tử 300 kg
Khi tỉnh dậy, tôi được chào đón bởi một tràng cười của các chị em, người nhà bệnh nhân và các y tá, điều dưỡng. Ai nấy đều cười vì tôi làm chồng mà yếu bóng vía. Bác sĩ thì bảo tôi căng thẳng quá nên thiếu ô xi não, cơ thể tạm thời bị “mất điện”.
Vợ tôi đang nằm bên cạnh, còn cười rất tươi. Và kế đó là thằng cu con mà vì nó tôi đã khốn đốn suốt hơn 9 tháng. Cảm xúc vỡ òa, tôi khóc lần nữa. Mọi người lại ồ lên cười, trêu vợ tôi phải đẻ thêm vài lần để chồng được thực tập nhiều hơn. Xấu hổ nhưng tôi mặc kệ, được làm bố là đã quá kiêu hãnh rồi.
Đó là kỉ niệm nhớ đời khi sinh đứa con đầu lòng mà vợ chồng tôi sẽ không bao giờ quên. Tôi thấy vui và thiêng liêng đấy chứ. Vợ tôi sinh xong thì hiền lành trở lại. Nhưng bây giờ cô ấy sắp hóa sư tử nữa rồi. Chúng tôi sẽ sinh bé gái vào cuối năm này. Nhưng thôi, tôi chịu được hết. Mọi người chúc mừng cho gia đình tôi nhé.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét