Mẹ ơi! Hà Nội đang vào mùa mưa, những cơn mưa đến bất ngờ, lúc rào rào vội vã rơi trên đường, lúc tí tách bên khung cửa sổ. Con nhớ mẹ nhiều lắm! Nhớ khi trời mưa mấy mẹ con ta thường quây quần bên xảo lạc, thúng ngô thi nhau bóc và nẩy hạt, những lúc như vậy sao mà ấm áp, vui thế mẹ nhỉ? Kí ức tuổi thơ cứ ùa về trong con, lúc mờ nhạt lúc dạt dào, làm lòng con thổn thức không nguôi.
Nhớ mẹ! mà giờ đây con chẳng thể chạy về gọi tiếng "Mẹ ơi" được nữa. Mẹ đã xa con mãi mãi rồi.
3 năm trôi qua, chưa bao giờ con có thể tin rằng mẹ không còn trên đời này nữa, mẹ không còn ở bên con nữa. Ngày mẹ đi cũng là một ngày mưa, nhưng là cơn mưa mùa đông, lạnh cắt da cắt thịt. Con chỉ biết gào khóc, liên tục gọi tiếng "Mẹ ơi" trong vô vọng, vì con biết đây là lần cuối cùng con được nhìn thấy mẹ.
Cuộc sống này đâu còn ý nghĩa gì đối với con nữa phải không mẹ? 12 tuổi con mất bố, những kí ức về bố chỉ là những buổiđêm hè bố đi đặt đó ngoài mương, là chạy theo bố đi bán kem giữa trưa hè oi bức...... là hình dáng người cha lưng còng, tóc muối tiêu đi xiêu vẹo trong nắng mưa.
Bố đi để lại cho mẹ là đàn con nheo nhóc, là bao năm tháng nhọc nhằn,là bao khó khăn trong cuộc sống, mẹ gánh một mình trên đôi vai gầy. Cứ như thế chúng con lớn lên bằng gánh hàng rong của mẹ, bằng tiếng hát à ơi đêm đông.....
Cuộc sống của chúng ta chỉ vừa mới yên bình, chúng con vừa mới khôn lớn chưa báo hiếu được mẹ nhiều thì hung tin ập đến. Mẹ bị ung thư đại tràng giai đoạn cuối... Ôi mẹ ơi! Nỗi đau này con phải chấp nhận sao? Nghe bác sĩ nói về tình hình bệnh của mẹ, con chỉ còn đc bên mẹ 2 tháng nữa thôi mà con thấy trời đất như sụp đổ dưới chân con vậy. 60 ngày cuối cùng còn lại cuộc đời của mẹ, con trân trọng nâng niu từng phút, từng giây. Con bỏ tất công việc ở bên chăm sóc mẹ. Hơn bao giờ hết con sợ mẹ ra đi khi không có con ở bên cạnh.
Những ngày cuối cùng cơn đau đến dồn dập hơn, mẹ không ăn được, đôi bàn tay gầy gò ngày càng xanh và bầm tím chằng chịt vết kim tiêm. Con đau lắm mẹ ơi! Giá như con có thể chịu đựng thay mẹ con cũng nguyện. Nhìn mẹ chịu đựng đau đớn mà miệng vẫn cố cười nói với con cháu, dặn dò từng đứa là "bà không sao đâu". Mà nước mắt con ứa ra, như những vết dao cứa vào tim gan con vậy.
Cả cuộc đời mẹ hy sinh cho chúng con, bao đau khổ, nhọc nhằn mẹ chịu đựng hết để chúng con khôn lớn, có cuộc sống ấm no bằng bạn bằng bè. Vậy mà đêm nay là đêm cuối cùng con có mẹ, con lặng lẽ nằm bên cạnh mẹ, không dám ôm mẹ, chỉ nắm chặt tay mẹ để cảm nhận được hơi ấm từ đôi bàn tay mẹ, để con biết rằng mẹ vẫn còn bên con, cứ như vậy con thiếp đi, ngủ một giấc ngon lành. Sáng sau con tỉnh dậy gọi mẹ không thấy mẹ trả lời, chỉ thấy đôi môi mẹ mỉm cười, khuôn mặt mẹ vẫn đẹp như ngày nào..... Vậy là con mất mẹ thật rồi mẹ ơi! Mất cha rồi lại mất mẹ! Con bơ vơ giữa cuộc đời. Từ nay về sau con biết tìm bình yên nơi chốn nao nữa.
"Này bầu trời rộng lớn ơi, có nghe chăng tiếng em gọiMẹ giờ này ở chốn nao, con đang mong nhớ về mẹMẹ ở phương trời xa xôi, hay sao sáng trên bầu trời.Mẹ dịu hiền về với con nhé, con nhớ mẹ."
Con lẩm nhẩm theo lời bài hát, nước mắt làm nhoà đi dòng chữ, thương mẹ, nhớ mẹ con biết phải làm sao bây giờ. Có đôi lúc đi trên phố đông người, con bắt gặp hình ảnh một người giống mẹ, con cứ chạy theo vô thức gọi mẹ ơi! Rồi bao kí ức, bao kỉ niệm bên mẹ ùa về trong con, con thèm đôi bàn tay mẹ chải tóc cho con bên hiên nhà, con thèm bát canh cá nấu dưa mẹ nấu, con thèm hơi ấm từ mẹ, thèm nghe tiếng mẹ gọi tên con......Thèm lắm mẹ ơi.
Cuộc sống này ngày càng vội vã, tấp nập mà đời người thì ngắn ngủi,đôi khi người ta quên mất rằng có nhiều điều đáng để quan tâm, trân trọng hơn làđồng tiền, là tình yêu, là những cuộc vui chơi,... chỉ khi thực sự mất đi nhữngđiều quý giá thì người ta mới hối tiếc, mới biết trân trọng thì tất cảđã quá muộn rồi.
Những kí ức về mẹ mãi là niềm thổn thức trong trái tim con...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét