Thứ Hai, 18 tháng 7, 2016

VỢ LÀ MỘT CÔNG NHÂN, NHƯNG SỐNG VỚI MỘT TẤM LÒNG NHÂN HẬU!

Người ta vẫn thương nói, vợ chồng tương xứng thì có thể hạnh phúc hơn. Tương xứng ở đây là về mặt hình thức, gia đình, trình độ học vấn, môi trường sống… Có lẽ, điều đó đúng. Môn đăng hộ đối là điều mà ông bà ngày xưa dùng để nói về điều đó. Nhưng chuyện lấy vợ, lấy chồng không phải khi nào cũng được như ý muốn. tình yêu đôi khi không chọn những thứ môn đăng hộ đối để yêu. Đó là chuyện của con tim.

Tôi lớn lên trong một gia đình gia giáo ở một thành phố nhỏ, bố mẹ tôi đều là công viên chức nhà nước. Tôi học xong đại học, bố mẹ muốn tôi cũng vào làm công chức nhưng tôi từ chối, tôi thích làm cho doanh nghiệp hơn. Môi trường bên ngoài khiến tôi va chạm và năng động hơn nhiều. Với vẻ ngoài cao dáo, khá đẹp trai, tôi có không ít những cô bạn đồng nghiệp công sở để ý và bật đèn xanh. Nhưng tôi chưa từng ưng ai, trái tim tôi chưa vì ai mà loạn nhịp. Dù xét về ngoại hình, trình độ học vấn, gia đình… các cô ấy có thể còn tốt hơn cả tôi. Nhưng tôi còn trẻ, nên không nghĩ mình phải vội vã chuyện đó.

Cho tới một hôm, dưới xưởng có chút vấn đề, những 'connectơ' ở một vị trí đầu chuyền luôn bị vỡ khiến cho những bước tiếp theo vô cùng rắc rối. Tôi được cử xuống để tìm hiểu nguyên nhân và tìm cách xử lý vấn đề.


Suốt một tuần ở đó, để ý tình hình làm việc, xem xét cách cầm và cắm 'connectơ' của công nhân tôi có phát hiện ra một số lỗi nhưng tình trạng vỡ vẫn còn diễn ra, không giảm là mấy. điều đó khiến tôi hết sức đau đầu, mà sếp thì cũng sốt ruột không kém.

Hôm đó, giữa lúc nghỉ 5 phút, có một cô gái, dáng người cao dong dỏng, nước da trắng, đặc biệt em có đôi mắt rất đẹp, em nhìn tôi mỉm cười:

- Em có thể nói chuyện với anh một lát không?

Tôi nhìn em, nét người không giống với những cô gái công nhân bên cạnh. Ở em vẫn toát nên nét thanh sang khó cưỡng. Tôi mỉm cười gật đầu và trong lòng có chút tò mò.

- Anh đang tìm nguyên nhân vỡ 'connectơ' số 5 đúng không?

Tôi có chút ngạc nhiên gật đầu.

- Nhưng anh vẫn chưa tìm ra?

- Tôi nghĩ là cạnh 'connectơ' rất mảnh, nên bị vỡ là do công nhân lúc cầm nên sơ ý.

- Em có một ý kiến nhỏ, anh nghe được không?

Tôi nhìn em ngật đầu. Nhưng khi nghe em nói, tôi nhìn cô gái đứng trước mắt mình, cái cảm giác thoải mái, thân quen không giải thích được cứ đội vào lòng khiến tim tôi bối rối. Em vẫn không để ý tới tâm tư của tôi và bình thản nói về ý kiến của mình.

- Em nghĩ, khi mang dây tới, công nhân vứt dây xuống máng khá là mạnh.Nhưng anh thấy đấy, mảng đệm của vị trí số 1 bị mất rồi. Em nghĩ đó cũng là một nguyên nhân ngây ra vỡ 'connectơ' đó.

Tôi cứ ngây người nhìn cô gái bé nhỏ đó nói và đầu óc cũng sáng ra dần. Tại sao một chi tiết nhỏ như thế mà tôi lại không nghĩ tới?

Ngay lập tức tôi cho người thay một mảng đệm vào vị trí đó như lúc đầu. Và quả thật, những 'connectơ' không còn bị vỡ nữa. Tôi được sếp khen. Nhưng quả thật là công sức của em. Tôi có nói với sếp và anh ấy bảo cứ anh sẽ lưu ý tới cô gái đó.

Từ hôm ấy, tôi thường xuyên xuống xưởng hơn. Chỉ để đi qua chỗ em và nhìn em một chút. Có hôm, vừa qua đó thì thấy mấy cậu kỹ thuật đứng nhìn em với con mắt cú vọ. Tôi thấy lòng mình cái cảm giác khó chịu cứ dâng lên. Tôi muốn móc những đôi mắt kia ra quang vào thùng rác. Mấy cô bạn làm cùngchuyền với em cứ thấy tôi qua là lại cười trêu tôi một vài câu như: Em chào sếp đẹp trai, anh Quang xuống đây thăm cô nào à?... Nhưng em thì không nhìn tôi lấy một cái. Em vẫn chuyên tâm vào công việc của mình. Điều đó khiến lòng tôi có chút hậm hực không nhỏ.

Sau một tháng như thế, sau những đêm dài trằn trọc, vật vã, hình bóng em cứ hiện lên trong tâm trí tôi một cách rõ ràng hơn, mỗi sáng, việc đầu tiên là tôi lao xuống xưởng. Nhưng hôm em làm ca, tôi như kẻ phát rồ lên. Tôi nhớ em! Tôi thực sự nhớ em mất rồi.

***
Sau nhiều ngày cưa cẩm em với tất cả tâm huyết và sự giúp sức của các chị em trong xưởng em, tôi cũng có thể có được cái gật đầu e thẹn của em. Ngày hôm đó, tôi về nhà cứ luôn miệng hát suốt. Tôi ôm mẹ thì thầm: Mẹ muốn có con dâu chưa? Mẹ tôi nhìn tôi: Cha bố anh, còn bé nhỏ gì nữa, gần ba mươi rồi! Sao không giới thiệu con bé với mẹ và mọi người?

Ngày tôi đưa em về thăm nhà, em có chút lo lắng. Em sợ mẹ tôi sẽ không đồng ý. Bố tôi đã mất mấy năm trước. Mẹ sống một mình cùng tôi, mẹ là người đàn bà hiền hậu, truyền thống. Ngày tôi đưa em ra mắt mẹ, em có chút hồi hộp và lo lắng. Em sợ mẹ không hài lòng về em. Quả thật, mẹ tôi không nói nhiều. Mẹ đối với em khá lịch sự nhưng không hồ hởi. Khi em về, mẹ gọi tôi nói chuyện riêng.

- Quang, con yêu cô gái đó thật lòng sao? 

Tôi gật đầu. Mẹ thở dài: "Hai đứa chênh nhau quá nhiều, hình thức mẹ không nói, nhưng trình độ học vấn, hiểu biết, gia đình… mẹ sợ sau này, khi lấy nhau, con sẽ phải đối mặt với nhiều khó khăn không dung hòa được". Tôi ôm mẹ cười: "Mẹ, mẹ nghĩ con có thể lấy một cô gái thiếu hiểu biết hay không?".

Đám cưới của chúng tôi vẫn diễn ra. Hàng xóm ai cũng lắc đầu: đẹp trai, học giỏi, thành đạt như thằng Quang cuối cùng lại lấy một con bé công nhân. Con bé ấy đúng là vớ bẫm rồi. Bạn bè thì nói tôi đúng là thằng ngu. Bao nhiêu đứa con gái phơi phới ra đâm đầu vào xin chết thi chả muốn, lại đi lấy một con bé công nhân. Tôi bỏ ngoài tai tất cả những lời ấy, tôi cảm thấy hạnh phúc khi có em bên mình và tôi tin vào hạnh phúc mà mình lựa chọn. Tôi sẽ lấy vợ làm công nhân, chẳng sao cả!

***

Những ngày đầu làm dâu, em chỉn chu mọi thứ trong gia đình. Em chăm sóc mẹ, lễ phép với mọi người, ra ngoài em chào hỏi không thiếu một ai, hàng xóm em gặp đôi lần là nhớ tên nhớ mặt. Thay vì hỏi bâng quơ, em chào bằng tên kèm theo chú, bác, cô, dì… Khiến ai cũng thấy mình được quan tâm. Mẹ chồng tôi đi đâu cũng được nghe những lời hay về con dâu: con dâu bà mau mồm mau miệng thật đấy; Con bé rõ là ngoan lễ phép với mọi người…

Dù mẹ không nói ra, nhưng tôi biết mẹ ưng em dần dần rồi. Nhiều khi em làm về, thấy mẹ ở nhà đã nấu cơm canh đủ cả. Em cũng không quên cảm ơn mẹ đã giúp em việc nhà. Ngày sinh nhật mẹ, ngày phụ nữ, 20.10… chính tôi quên, hoặc chỉ mua quà cho em, nhưng khi nào em cũng nhắc khéo tôi còn có mẹ, và chính em cũng chuẩn bị quà cho mẹ.

Bạn bè tôi tới nhà, những món ăn em làm khiến cho đám đàn ông chưa vợ thèm muốn có gia đình, những thằng có vợ rồi thì không ngừng tấm tắc khen ngợi em không tiếc lời. Hơn nữa, em lại khéo léo, dịu dàng nên đám bạn tôi ai cũng yếu mến. Cho nên, tôi cảm thấy mình mới là người có phước vì lấy được em chứ không phải là ngược lại. Đàn ông lấy vợ, không phải muốn mang một chuyên gia trong tất cả các lĩnh vực về nhà, không phải lấy thêm một bà mẹ nữa… mà đơn giản, đó là một người bạn đồng hành chân thành và dễ chịu.

Em luôn cho tôi cái cảm giác trở về nhà là trở về một nơi bình yên nhất sau một ngày mệt nhoài vì công việc. Mỗi khi có khó khăn nào tôi luôn chia xẻ với em. Dù em có giúp được tôi hay chỉ là những lời động viên, nhưng tôi vẫn cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn. Năm tháng sau ngày lấy tôi, em được chuyển lên phòng chất lượng vì tinh thần làm việc trách nhiệm và những ý kiến đóng góp của em.

***

Rồi tôi được cử đi Nhật hai năm, tôi có ý muốn chối từ, vì khi đó em đang mang bầu tháng thứ hai, em ốm nghén tới xanh xao. Dù mẹ tôi có chăm sóc em chu đáo nhưng ăn gì là em nôn ra hết. Vậy mà giữa lúc như thế, tôi lại đi thì em một mình ở nhà sẽ vất vả và tủi thân như thế nào?

Dường như đoán biết được ý nghĩ của tôi. Em chỉ lặng lẽ ôm tôi, giụi đầu vào ngực tôi, chút quyến luyến ấy giống như là hạnh động trước khi khi tiễn tôi đi vậy. Giọng em dịu dàng:

- Đó là ước mơ của anh. Đừng từ bỏ nó vì em!

- Nhưng mà em đang có bầu, mẹ thì yếu, anh đi không an tâm.

- Có em ở nhà, anh đừng lo, anh là ước mơ của em, của mẹ, của cả con chúng ta nữa. Anh mới là người vất vả, anh phải thực hiện ước mơ cho cả ba người.

Tôi chỉ biết ôm em thật chặt vào lòng. Nước mắt chỉ trực trào ra. Tôi thì thầm: cảm ơn em!

Ở xa, khi nào em cũng động viên tôi an tâm, ở nhà có em chăm mẹ, có mẹ chăm em. Tôi nghĩ, trong suốt cuộc đời này, ông trời đã quá ưu ái cho tôi được làm chồng em. Người phụ nữ ấy bé nhỏ, mong manh nhưng kiên cường vô cùng. Những ngày xa nhau, tôi càng quyết tâm học hỏi, làm việc hết mình, tôi muốn có thành tích tốt nhất làm quà cho em vào ngày về.

***

Cuối cùng thì cũng đến ngày tôi về sau bao nhiêu mong nhớ. Khi bước chân xuống sân bay, tôi nháo nhác đưa mắt tìm em, tìm con. Và hình ảnh một người phụ nữ hơi gầy, khuôn mặt có hốc hác hơn, làn da dường như xanh xao hơn ngày tôi đi, trên tay là cô bé hơn 2 tuổi bụ bẫm và xinh xắn, có nhiều nét giống tôi. Tôi bước tới gần, nước mắt đã ướt trên má em từ khi nào, đôi tay gầy run run nắm tay tôi. Ngày tôi đi em không khóc, em chỉ mỉm cười, ngày tôi về mới thấy em rơi lệ. Lòng tôi chùng xuống. Tôi nắm chặt tay em ôm con gái vào lòng cố ngăn cơn nghẹn ngào chỉ trực trào lên trên khóe mắt. Tôi hỏi em: Mẹ đâu em? Mắt em càng đỏ hơn: Mẹ mệt, nên đợi anh ở nhà.

Căn nhà từ khi tôi đi tới khi tôi về vẫn không có gì đôi khác, vẫn gọn ngàng và sạch sẽ như thế, những món đồ nhỏ tôi mua vẫn được đặt trang trọng trong tủ. Mẹ anh ngồi trên chiếc xe lăn đội tôi ở trước cửa. Nước mắt anh trào ra, mẹ tôi ôm tôi, mỉm cười. Giọng bà nhẹ nhàng: về rồi hả con! Tôi nghẹn ngào: "Mẹ, sao mẹ lại? Hiền nói, mẹ khỏe cơ mà."

Mẹ tôi quay nhìn em, ánh mắt ngập tràn yêu thương, rồi nắm hai tay tôi, ánh mắt tràn ngập nét cười: "Quang, cảm ơn con, đã lấy cho mẹ một nàng dâu hiền thảo. Con đi hơn một năm thì mẹ bị tai biến, nằm liệt giường, may mà có vợ con chăm sóc chu đáo nên mẹ mới có thể ngồi và nói chuyện với con như thế này. Con nhất định không được phụ lòng vợ con!".

Tôi ôm chầm lấy em, nước mắt tôi rơi lã chã trên vai người đàn bà nhỏ bé của mình. Tôi không thể nào ngăn được sự nghẹn ngào đang tràn ngập trong: Anh xin lỗi. Xin lỗi em! Tôi cảm thấy mình thật tồi tệ, giây phút nhìn thấy em, tôi đã có chút thất vọng khi hình ảnh em có chút tiều tụy, phờ phạc, không như những gì tôi thầm nghĩ. Bây giờ thì tôi đã hiểu tất cả. Chút ích kỷ của một người đàn ông trước em lại càng trở nên hèn mọn. Từ nay, tôi sẽ bù đắp cho em. Bù đắp bằng tất cả cuộc đời mình.

Tôi cảm ơn vì ngay từ đầu, tôi đã nghe theo con tim mình và lấy em làm vợ. Người đàn ông có thể rong chơi với nhiều người phụ nữ khác nhau, có thể có những tiêu chuẩn khác nhau, nhưng tôi nghĩ, tình yêu vẫn là nền tảng để hai vợ chồng có thể vượt qua mọi khó khăn. Và cũng đừng vội đánh giá người phụ nữ qua bằng cấp của họ, có những người phụ nữ suốt đời không có một mảnh bằng, nhưng họ đã sống một cuộc đời ý nghĩa và sáng suốt hơn người phụ nữ luôn vỗ ngực cho là mình thông minh hơn người.

Cân điện tử kỹ thuật số 40 tấn | Cân điện tử kỹ thuật số 60 tấn | Cân điện tử kỹ thuật số 80 tấn | Cân điện tử kỹ thuật số 100 tấn | Cân điện tử kỹ thuật sô 120 tấn

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét