Thứ Hai, 24 tháng 8, 2015

NHÓI LÒNG KHI ĐỌC BỨC THƯ CỦA MẸ " ĐỒNG Ý CHO CON RA Ở RIÊNG"




"Mẹ đã 2 ngày nay chưa chợp mắt chút nào rồi. Sự háo hức khi sắp được gặp con trai khiến mẹ đứng ngồi không yên. Nhưng dù gì thì mẹ vẫn là người phàm trần, nên cần phải nghỉ ngơi. Điều mà mẹ mong nhất bây giờ sẽ là được gặp lại con trai mình càng nhanh càng tốt.

Thời gian từng phút trôi qua, con trai mở cửa bước vào. Giây phút đó, mẹ cảm động và vui mừng dang đôi tay chực ôm con vào lòng, nhưng hạnh phúc dường như không được đáp trả, mặt anh lộ rõ sự mệt mỏi và không hứng thú, chỉ buông một câu: 'Con mệt rồi' và xách đồ đạc đi thẳng vào trong phòng.

Mẹ nghĩ rằng có thể do chuyến bay quá dài nên con kiệt sức và muốn nghỉ ngơi. Nghĩ vậy mẹ liền vào bếp pha cho con một cốc nước chanh. Thế nhưng lúc mang cốc nước chanh vào phòng thì anh lập tức to tiếng với mẹ: 'Mẹ vào mà không biết gõ cửa à?' Mẹ hơi sững lại, nhưng cũng không phản ứng thêm, ngồi xuống cạnh giường và đặt cốc nước chanh lên đầu giường: 'Con uống chút nước chanh đi, sẽ đỡ đau đầu hơn đấy'. Anh có vẻ không thoải mái lắm, quay người vào trong, ám chỉ rằng mẹ nên đi đi. Thấy con có vẻ mệt quá, mẹ nhẹ nhàng đứng dậy, đóng cửa đi ra ngoài.

Buổi chiều, mẹ đã chuẩn bị sẵn sàng cơm tối, nấu thật nhiều món ngon, rán bánh khoai tây mà con thích. Lúc mẹ vừa định vào gọi con ra ăn cơm, thì cửa cũng vội mở, con ăn mặc chỉnh tề ngay ngắn và bước ra khỏi phòng. 'Mẹ, con đi chơi với bạn, chắc là muộn mới về'. Mẹ đang tươi cười bỗng mất hào hứng, nhưng mẹ tự an ủi bản thân, không sao, hai mẹ con còn nhiều cơ hội bên nhau, lúc đó muốn nói chuyện với nhau lúc nào cũng được.

Nhìn mâm cơm tràn ngập thức ăn ngon nhưng mẹ lại không muốn ăn chút nào. Mẹ cho hết đồ ăn vào tủ lạnh, lau dọn nhà bếp, sau đó ngồi xuống bàn ăn, nhìn đồng hồ đợi con trai về.

Đến tận 4g sáng hôm sau, con mới về nhà. Mẹ vẫn ngồi ở bàn ăn đợi, định mở lời nói chuyện với con, thì thấy con đang cắm mặt vào điện thoại, nhắn tin cười nói vui vẻ rồi đi thẳng vào trong phòng, thậm chí dường như còn không để ý rằng mẹ mình vẫn ngồi đợi ở phòng ăn suốt từ tối hôm trước… Thấy con vui vẻ như vậy, mẹ cũng không nỡ quấy rầy con.

Sáng ngày hôm sau, lúc mẹ ngủ dậy, vào bếp thấy con đang nấu bữa sáng, lòng mẹ vui lắm. Thấy con trai tự nấu nướng được cho bản thân, mẹ cảm thấy mình là người mẹ hạnh phúc nhất thế gian. Nhưng đến lúc nghe con cất lời, tất cả dường như sụp đổ. 'Mẹ, con biết mẹ sống cũng vất vả, nhưng con muốn chuyển ra ngoài ở riêng, con cần một ít tiền'.

Sắc mặt của mẹ lập tức nhợt nhạt hẳn, làm rơi cả cái thìa đang cầm trên tay. 'Ý con là sao, con yêu? Tại sao con lại muốn chuyển ra ngoài ở? Có điều gì ở nhà không tiện lắm à...?' Chưa đợi mẹ nói hết, anh đã ngắt lời: 'Con biết ngay là mẹ sẽ không bao giờ hiểu được mà!' rồi bực tức đứng dậy đóng sầm cửa đi khỏi nhà.

Lúc đó trong lòng mẹ biết rằng, mẹ có làm gì cũng sẽ không ngăn cản được con. Nhưng cũng không thể đưa con tất cả số tiền tích trữ cả đời của mẹ để con phung phí được. Mẹ sẽ lên kế hoạch cho tương lai của con. Nghĩ vậy, mẹ đánh vài cuộc điện thoại…

Hôm sau về nhà, anh định cùng mẹ nói chuyện cho rõ ràng, nhưng gọi mãi cũng không thấy mẹ đâu. Anh không thấy lo lắng mà trái lại còn cảm thấy bực bội. Anh chán nản vào phòng ngồi xuống giường thì thấy một tờ giấy trên đầu giường, trên giấy chi chít những dòng chữ viết tay.

'Con trai yêu của mẹ,

Mẹ xin lỗi vì hành động hôm qua, mẹ nghĩ bởi mẹ hơi bất ngờ vì điều con nói. Mẹ không muốn trở thành gánh nặng của con, mẹ chỉ muốn cả đời này được chăm sóc con.

Từ khi cha con mất, lòng mẹ lúc nào cũng bất an, mà con lại không ở bên cạnh mẹ thường xuyên, cũng không có ai chăm sóc an ủi mẹ. Từ ngày con từ Mỹ trở về, mẹ thấy lòng mình ấm áp lên nhiều, nhưng mẹ đã quên mất rằng chính mẹ cũng sẽ là điều làm con vướng bận. Lúc con nói rằng con muốn chuyển ra ngoài ở riêng, mẹ chợt nghĩ, nếu mẹ là người đi thì có được không nhỉ?

Đối với mẹ mà nói, không điều gì bằng được nhìn thấy con vui vẻ hạnh phúc. Nhưng mẹ cũng rất buồn vì mẹ không phải là một trong số lí do đó.

Con trai à, khi con đọc đến đây thì chắc mẹ đã đi xa rồi.

Mẹ để lại cho con căn nhà mà bố con tự tay xây nên. Căn nhà này là niềm tự hào của bố con. Con phải tự chăm sóc tốt bản thân, luôn vui vẻ hạnh phúc nhé, vì không điều gì quan trọng hơn nụ cười trên môi con.

Không cần lo cho mẹ đâu, mẹ đã là gánh nặng cho con rồi, không có mẹ chắc con sẽ sống tốt hơn đấy.

Người mẹ mãi yêu thương con'”.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét