CÁI TỘI ' MÓT' LẤY CHỒNG!
Biết trách ai đây, có lẽ người đầu tiên chị cần phải giận chính là bản thân mình. Chung quy cũng vì cái tội “mót” lấy chồng mà thôi!
Khi chị 31 cái xuân xanh, thiên hạ hùa nhau vào bảo chị là gái già, gái ế. Bố mẹ chị ngất lên ngất xuống vì con cái nhà người ta có con ẵm con bồng rồi, còn con gái nhà mình thì vẫn đi về mà chả có chàng nào đưa rước. Nhiều lần ông bà ra tối hậu thư cho chị, không mang được một thằng về giới thiệu thì liệu đường mà xách hành lí ra khỏi nhà, ông bà không có đứa con gái “mặt dầy không chịu lấy chồng” như chị.
Bản thân chị cũng thấy đường tình duyên của mình thật là lận đận lắm thay. Lúc còn là gái trẻ phơi phới chị cũng có vài anh ngấp nghé nhưng lúc đấy chị lại chẳng mặn mà đến chuyện chồng con. Cho đến khi ý thức được rằng mình cũng cần một mái ấm, cần một gia đình với tiếng trẻ thơ thì nhìn lại xung quanh, các đối tượng ngày xưa theo đuổi chị đã lần lượt mời chị đến ăn… đầy tháng con của họ rồi còn đâu! Còn những gã trai độc thân khác lại xăm xắm đi tán gái trẻ chứ gái già như chị, họ đâu muốn hé mắt nhìn tới. Thêm bố mẹ sốt ruột, họ hàng lo lắng, bạn bè quan tâm, chị cũng thấy bấn loạn và sốt sắng muốn nhanh chóng lấy chồng.
Cuối năm 31 tuổi, cuối cùng chị cũng đã lên xe hoa. Bố mẹ chị cười tươi rạng rỡ, chuyện, tống được quả bom sắp nổ trong nhà đi mà. Ai cũng vui với ngày hạnh phúc trăm năm của chị. Riêng chỉ có chị ngoài mặt cố cười mà trong lòng thì lại chán nản, lo lắng vô cùng. Chị lấy chồng chẳng vì gì khác, chỉ vì anh ta cũng có ý muốn lấy chị và vì không thể chịu đựng được bố mẹ lúc nào cũng nước mắt ngắn dài than thở ỉ ôi cũng như những ánh mắt, lời đàm tiếu của thiên hạ về việc một cô gái 31 tuổi mà vẫn còn ở vậy. Thế là chị nhắm mắt lấy đại người đàn ông kém mình 2 tuổi, không công ăn việc làm đó để… chống ế!
Thêm bố mẹ sốt ruột, họ hàng lo lắng, bạn bè quan tâm, chị cũng thấy bấn loạn và sốt sắng
muốn nhanh chóng lấy chồng (Ảnh minh họa).
Nói thực trong thời gian quen nhau vỏn vẹn 3 tháng, chị đã thấy cả lố những đặc điểm ở đối tượng của mình mà chị khó bề chấp nhận được. Nhưng mỗi lần chị than thở thì bố mẹ chị đều khuyên: “Làm gì có ai hoàn hảo hả con? Nó giờ chưa vợ nên thế, nhưng khi có gia đình vào thì sẽ khác thôi. Đàn bà cũng nên nhịn đi một tí, đừng có hơi tí là nhảy cồ cồ lên đòi ăn thua với chồng, cãi tay đôi với chồng. Giờ chưa thích thì lấy về sẽ yêu, các cụ ngày xưa nào có được tìm hiểu yêu đương tự do như bây giờ đâu, sao vẫn sống được với nhau cả đời!”. Chị nghe mẹ phân tích cũng thấy có lí, thế là chẳng lăn tăn nữa, mỗi khi không hài lòng về đối tượng thì đều niệm câu thần chú: “Rồi anh ta sẽ thay đổi! Đàn bà là phải nhịn!”, nhất là câu “Mình già rồi!” thường xuyên được chị nghĩ đến trong đầu nhất. Cứ nghĩ đến việc từ chối anh chàng này rồi lại chẳng biết đến bao giờ mới có người tiếp theo ngấp nghé là chị não hết cả lòng, có phải gái 20 đâu mà đòi tha hồ kén chọn với đám “cây si” xếp hàng dài. Thế rồi cuối cùng đám cưới cũng diễn ra, ai cũng vui vẻ ngoại trừ cô dâu – nhân vật chính của buổi lễ.
Chị chính thức là gái đã có chồng như thế đó. Nhưng chỉ vỏn vẹn 3 năm sau, ai gặp lại chị cũng phải phát hoảng mà kêu lên thất thanh: “Sao mày có thể ra nông nỗi này?”. Nhìn chị già đi cả đến chục tuổi, người quắt lại như con mắm khô, tơi tả, xấu xí vô cùng. Trên tay chị bế một đứa bé vài tháng tuổi, theo sau lẽo đẽo là một đứa nữa mới 2 tuổi đầu cũng nhem nhuốc vì nghịch bẩn.
Không biết bao đêm thao thức chị thầm ước, giá như ngày ấy đừng vội lấy chồng (Ảnh minh họa).
Hỏi ra mới biết, chừng ấy năm hôn nhân, chưa ngày nào là ngày vui với chị. Chồng thất nghiệp, ăn bám đồng lương chẳng lấy gì làm cao của vợ, kinh tế gia đình khó khăn chồng chất. Đứa con gái đầu lòng ra đời chưa được bao lâu, chị lại nhận được lệnh của mẹ chồng: “Nhanh chóng đẻ thêm kiếm thằng cu nối dõi tông đường đi, cô sắp hết tuổi đẻ rồi đấy, ai bảo già rồi mới lấy được chồng!”. Thế là một đứa trẻ nữa lại nối tiếp ra đời ngay sau đó, tiếp tục là một bé gái. Khỏi phải nói bố mẹ chồng chị chán chường và khinh ghét chị thế nào, chồng thì sẵn tính mải chơi, thích ăn lười làm càng được thể lên mặt với chị, bỏ đi tối ngày, về nhà là đòi chị đưa tiền, không được thì mắng chửi, đánh đập chị. Chị muốn li hôn cũng không xong, bởi hễ chị mở miệng đề nghị là chồng chị lại nổi khùng lên: “Cô thử làm xem! Đừng hòng tôi để cô yên! Thằng này mà lại bị con vợ vừa già vừa xấu bỏ à?”.
Một nách 2 con nhỏ, cuộc sống của chị chẳng khác gì địa ngục. Không biết bao đêm thao thức chị thầm ước, giá như ngày ấy đừng vội lấy chồng. Cứ cho là già đi, ế đi thì đã sao? Chị sẽ dành thời gian phấn đấu sự nghiệp, xây dựng một tương lai vững chăc cho bản thân. Rồi biết đâu chị sẽ gặp được người tốt, xứng đáng để chị lấy làm chồng thì sao, cho dù ở cái tuổi 34, 37 đi chăng nữa! Còn hơn là cái kiểu lấy chồng để được tiếng nhưng lại chẳng có miếng nào ra hồn, thậm chí còn khổ gấp trăm lần khi còn độc thân. Nhưng biết trách ai đây, có lẽ người đầu tiên chị cần phải giận chính là bản thân mình. Chung quy cũng vì cái tội “mót” lấy chồng mà thôi!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét