Từ nhỏ cậu đã ham chơi, nghịch ngợm, không có trò gì là không chơi, không có trò nghịch nào là chưa thử. Sau khi đi học biệt danh: “quỷ sứ” liền gắn liền với cậu. Ngày đó cha cậu bị bệnh nặng chẳng thể quản nổi cậu. Mẹ cậu thì không biết chữ, ngoài việc đồng áng còn phải chăm sóc cha nên càng không có thời gian quản cậu.
Cậu hàng ngày đều chạy đi khắp xóm, khắp làng chơi, không để ý đến chuyện học hành. Trong tất cả những đứa trẻ bằng tuổi cậu trong thôn thì kết quả học tập của cậu là kém nhất.
Cảm ơn con trai! Chính con đã cho mẹ niềm tin để sống tiếp!
Một lần sau kì thi giữa kì và cuối kì, tất cả những đứa trẻ trong thôn đều đưa về cho bố mẹ xem kết quả học tập của mình, cùng bố mẹ chia sẻ những thành tích đã đạt được trong suốt một học kì. Đứa trẻ nào có kết quả thi cao một chút, cha mẹ đều đi khắp thôn tự hào về con của mình. Chỉ có một mình cậu lúc nào cũng lấp ló, không dám đối diện với mọi người trong thôn, vì cậu sợ mọi người sẽ hỏi kết quả học tập của cậu, bởi kết quả đó thật sự rất tệ.
Lúc đầu mẹ cậu còn yêu cầu xem kết quả học tập của cậu, nhưng lần nào điểm thi của cậu cũng quá kém, và cậu viện mọi lý do không cho mẹ xem.Nhưng sau rồi mẹ cậu cũng không đòi xem nữa vì bà không biết chữ có xem cũng không hiểu trong đó viết gì.
Lần đó về nhà cậu vô tình nghe được lời người hàng xóm nói với mẹ: “Người ta nuôi chó còn được chó vẫy đuôi khi chủ về nhà, còn chị cho con đi học ngay cả kết quả học tập của con cũng không xem được vì không biết chữ, đúng thật là chẳng có ý nghĩa gì”
Lúc đó mẹ cậu chỉ còn cách cúi đầu nói: “ Vì là tôi từ nhỏ đã không được đi học, có xem hay không xem cũng vậy, con trai tôi nghịch ngợm cũng chẳng có cách nào khuyên bảo, tôi chỉ hy vọng sau này lớn lên thằng bé sẽ hiểu chuyện…”
Năm cậu học cấp 2, một lần cậu đại diện cho trường đi tham gia thi thể dục giải cấp tỉnh. Không ngờ trong cuộc thi chạy ngắn đó cậu đạt giải nhất, giải thưởng đầu tiên cậu nhận được. Cậu xúc động nắm chặt chiếc huy chương trong tay cậu chạy một mạch về nhà.
Khi biết con trai mình đạt giải nhất, hai mắt của mẹ cậu đang ủ rũ bỗng sáng bừng lên. Tiếp đó mẹ cậu vui mừng không khác gì đứa trẻ, bà lập tức bỏ công việc còn đang dở, cầm chiếc huy chương của cậu chạy đi khắp thôn. Gặp ai trên đường bà cũng gọi vào mọi người lại xem:
“Mọi người xem này, mau đến đây xem này, con trai tôi đạt giải nhất đó!”.
Khi đó cậu chạy đằng sau mẹ, cậu có cảm giác không có gì có thể khiến cho mẹ cậu hạnh phúc và tự hào như vậy.
Có người lại xem huy chương trong tay mẹ cậu, trên mặt lộ vẻ xem thường, đợi cho đến khi mẹ cậu quay đi liền châm biếm:
“Tôi còn tưởng là giải gì, hóa ra là giải thi chạy, có gì tài giỏi chứ? Có giỏi thì đi thi các môn văn hóa xem, mọi người xem dáng vẻ vui mừng của hai mẹ con họ kìa, cứ như thể cả mấy đời mới nhận được giải vậy!”
Khi đó cậu cảm thấy vô cùng khó chịu, cảm giác giống như từ thiên đường rơi xuống địa ngục, nhưng mẹ cậu vẫn coi như không nghe tiếng, vẫn cầm chặt tấm huy chương trong tay chạy đi khắp thôn khoe.
Tối hôm đó mẹ cậu còn thịt hẳn một con gà đang ấp trứng cho cậu ăn. Khi đó nhà cậu nghèo lắm, mẹ cậu bình thường rất tiết kiệm, chỉ có các dịp lễ tết mới thịt gà. Không ngờ mẹ cậu vì muốn chúc mừng mà đã thịt con gà mẹ nuôi bấy lâu. Lần đầu tiên trong bao năm qua cậu thấy mẹ vui vẻ như vậy.
Miếng thịt gà tuy ngậm trong miệng cậu rất lâu nhưng vẫn chưa nhai hết, vì lúc đó cậu nhớ lại hình ảnh mẹ cầm huy chương trong tay chạy khắp nơi, bên tai cậu vẫn nghe phảng phất những lời nói không hay của một người phụ nữ trên đường. Trong lòng cậu đã đặt ra một lời thề:
“Nhất định phải học tập chăm chỉ, nhất định không để người khác xem thường mẹ cậu, nhất định phải để mẹ ngẩng cao đầu với mọi người trong thôn…”
Cuối cùng thành tích của cậu đã chuyển biến một cách rõ rệt. Cậu từ một học sinh kém trong lớp đã trở thành học sinh xuất sắc dẫn đầu lớp trong cuối học kì đó. Cứ vậy cậu thi đậu vào trường chuyên cấp 3 và giành nhiều giải thi cấp tỉnh các môn văn hóa. Sau lần đó mỗi lần khi nói chuyện với mọi người trong thôn mẹ cậu đã có thể tự hào nhắc đến tên cậu.
Sau này khi đỗ Đại học cậu hỏi lại mẹ về chuyện tấm huy chương thể dục năm đó:
“ Sao ngày đó mẹ lại vui mừng về cái tấm huy chương điền kinh của con thế?”.
Mẹ nhìn cậu và nói:
“Vì năm đó nhà ta gặp vận hạn, sau khi ông bà nội qua đời, cha con lại bị bệnh nặng, con thì học hành không đâu vào với đâu, mẹ dường như không còn chút sức lực nào lúc đó, mẹ đã muốn kết thúc cuộc đời mình”.
Mẹ cậu hai dòng nước mắt đã tuôn trào, bà vội gạt đi nước mắt nói tiếp:
“Nhưng chính giải thưởng đó của con làm mẹ sống lại, khiến mẹ có thêm niềm tin, khiến mẹ hiểu rằng: Một đứa trẻ nghịch ngợm năm đó vẫn có thể giành được tấm huy chương vàng, còn mẹ một người bao nhiêu năm từng trải sao có thể bỏ cuộc dễ dàng thế được. Và mẹ đã tiếp tục sống, sống cho đến ngày con trai mẹ đỗ đạt như ngày hôm nay.
Cảm ơn con trai! Chính con đã cho mẹ niềm tin để sống tiếp!”.
Khi đó cậu gật gật đầu nghe mẹ nói, hình ảnh một người mẹ giữ chặt tấm huy chương trong tay vui mừng chạy khắp làng lại hiện về trong tâm trí cậu.